Nàng giống như con mèo nhỏ trườn ra, chủ động ngồi vào trong ngực hắn, nắm cổ của hắn, cười híp mắt nói: "Tĩnh thiếu gia, tiểu nữ tử phát hiện, người thật sự là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành a. Mặc dù Thẩm Tam rất đẹp rất mê hoặc, nhưng người so với hắn đẹp hơn. . . . . . Ừ, nơi đuôi mắt này còn có phong tình. Vân công tử có dáng dấp tuấn tú cực kì, nhưng người lại đoan trang, càng thêm. . . . . ."
"Mạt Nhi? !" Hoàng Phủ Cẩn ngưng mắt nhìn nàng, tự nhiên phá thiên hoang địa (chỉ việc hiếm có) nịnh bợ hắn như vậy, chỉ sợ có cái âm mưu nhỏ gì đấy.
"Ta là nam nhân, dung mạo như thế nào, không quan hệ gì."
Dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là dựa vào xinh đẹp quyến rũ nàng, không phải sao.
Hắn nhặt lên một quả nho, nhét vào trong miệng nàng, Tô Mạt xấu xa cắn đầu ngón tay của hắn một cái, xấu xa, không phải là nói hắn sức quyến rũ lớn à, hấp dẫn được nàng rồi.
Hừ hừ!
"Ta muốn ăn lựu." Nàng chỉ chỉ toét quả lựu đỏ tươi, nhìn liền muốn ăn, từng hạt một óng ánh trong suốt, tươi đẹp ướt át, làm cho người ta không nhịn được muốn ăn hết một lần.
Hoàng Phủ Cẩn ôm sát nàng, hơi thở có chút không ổn, nóng rực phun ở tai của nàng, âm thanh trầm thấp mị hoặc, mang theo trí mạng hấp dẫn mê hoặc lòng người.
"Mạt Nhi so với nó còn ăn ngon hơn."
Gương mặt Tô Mạt vụt đỏ, thật là quá đáng, ban ngày lại đùa giỡn nàng!
Bọn họ mặc dù đã tình thâm, chỉ là động tác quá mức thân mật lại không có, không có thời gian như vậy cũng không có không khí như vậy.
Hôm nay. . . . . . Tô Mạt cắn môi, từ trên đùi hắn nhảy xuống, chuyển tới đối diện ngồi xuống, nheo một đôi con ngươi thủy linh tinh nhuận nhìn hắn.
Dáng vẻ nàng xinh đẹp đáng yêu, giảo hoạt nghịch ngợm, để cho trái tim hắn nhộn nhạo không dứt, hắn ngưng mắt, cười như không cười: "Nha đầu hư!"
Tô Mạt chậm rãi ngồi xuống, chà xát gương mặt: "Trong nhà thật là bực bội, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện có được hay không."
Hoàng Phủ Cẩn đứng dậy: "Tốt." Sau đó vươn tay.
Nàng tiến lên kéo tay của hắn, lại đột nhiên bị hắn kéo, thân thể trực tiếp ngã vào trong lòng hắn, tay của hắn cắm vào mái tóc dầy của nàng, thuận thế kéo lại đầu của nàng, cúi đầu xuống, môi hơi lạnh chuẩn xác che ở môi trái tim đỏ bừng của nàng.
Tô Mạt trợn to hai mắt, môi của hắn trằn trọc ở môi nàng, gần như thế, lông mi dày rậm cơ hồ muốn đâm chọt nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, lại cười, lập tức né ra, không nhịn được nghiêng đầu, che môi, nghịch ngợm nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thật là bất đắc dĩ, có thể từ nhỏ biết nàng, cưng chiều nàng, khiến hai người có một loại hình thức chung đụng kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...