Vào chính phòng, vị
Giang thúc thúc kia của Tô Mạt đem Tĩnh thiếu gia vất xuống đất, bên này vị Hoàng thúc thúc đem Tô Mạt nhẹ nhàng mà buông xuống, còn cầm điểm
tâm trên bàn cho nàng ăn,“Lát nữa nhìn thấy đại công tử chúng ta, ngươi
phải ngoan ngoãn một chút. Về sau đi theo hắn, lấy lòng hắn, ngươi muốn
cái gì, hắn đều có thể đưa cho ngươi.”
Tô Mạt cầm lấy điểm tâm, không ăn, cụp đôi mi dài cong vút xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:“Ta muốn về nhà.”
Hoàng thúc thúc kia dỗ nói:“Về nhà có cái gì tốt, đến kinh thành, đại công tử sẽ cho ngươi thiệt nhiều đồ thú vị, ăn ngon , còn có người chơi cùng
ngươi.”
Tô Mạt lập tức vỗ tay cười nói:“Có xiếc ảo thuật hay không, ta yêu thích nhất xem cái đó.”
Lúc này chung quanh lập tức một mảnh im lặng, phía sau truyền đến tiếng
bước chân nhẹ nhàng, một nam nhân một thân hắc y, vóc dáng cao gầy, đầu
đội mũ có khăn che mặt đang bước ra.
Lập tức khom người thỉnh an:“Tham kiến đại công tử.”
Tô Mạt thầm nghĩ, muốn băm vằm hắn ra trăm mảnh, ở ngay trong sào địch của mình thế nhưng còn lén lút đeo cái khăn che mặt, ngươi cho là ngươi
Bạch Phi Phi a.
Nàng lập tức trừng đôi mắt trong trẻo hướng hắn nhìn,“Ta không muốn đi theo ngươi đến kinh thành, ta muốn về nhà.”
Nam nhân kia quay đầu nhìn về phía nàng, cách tấm vải đen, nhìn khuôn mặt
nàng xinh đẹp tinh tế như trạm trổ trên ngọc thạch, mắt to như nước
trong veo, một tiểu nữ oa thực đáng yêu cũng thực xinh đẹp.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, sự kiều diễm đã bắt đầu hé nở ra ngoài.
Hắn cười cười, ngay lúc này có chủ ý,“Ngươi còn thoát được sao?”
Tô Mạt lập tức dậm chân,“Các ngươi xấu lắm, cún con! Ta không thích nhìn
không thấy mặt người ta. Ta không thích giao tiếp với kẻ xấu xí.”
Người nọ sửng sốt, nghe nói nàng nói chính mình bộ dạng xấu, nhất thời có
chút cảm thấy không được tự nhiên, hừ một tiếng, ngồi trên ghế, nhìn
thoáng qua Tĩnh thiếu gia đang nằm trên đất, cảm thấy mừng rỡ.
Hắn tiến lên, nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt đạo trên người Tĩnh thiếu gia.
Sau đó nhẹ nhàng thở ra, cởi mũ xuống, hướng Tô Mạt đắc ý cười,“Tiểu nha đầu, ngươi xem xem, ta xấu ra sao?”
Hắn là kẻ trước nay luôn tự phụ về mỹ mạo của bản thân.
Tô Mạt chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thật sự có cảm giác diễm quang
bắn ra bốn phía, người này thoạt nhìn bất quá mới mười sáu, mười bảy
tuổi, da thịt trắng như sứ, mắt to mọng nước, đúng là dung mạo tuyệt
sắc.
Nàng nuốt nước miếng, đối với nàng một kẻ “ si mỹ”( ham mê cái đẹp đến phát khùng) mà nói, mỹ mạo nha, mỹ mạo nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...