Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt từ từ tỉnh táo lại, trời chiều chiếu vào bên trong rừng hoa, chiếu tới trên người bọn hắn.

Những gốc hoa kia đã không còn nguy hiểm gì, an tĩnh mọc một bên, trở thành nhân chứng tình yêu của bọn họ.

Con ngươi nàng mông lung, nhìn thấy trời xanh, mây trắng, chim bay......

Tâm nàng đắm đuối, cảm nhận được hắn mãnh liệt mà thành khẩn yêu, không xa không rời, sống chết gắn bó.

Chậm rãi, nàng bắt đầu đáp lại hắn, lấy tánh mạng của mình, tất cả nhiệt tình, chìm đắm vào nụ hôn này, nói cho hắn biết, mình cũng thích hắn, yêu hắn.

Hoàng Phủ Cẩn cảm nhận được nàng đáp lại cùng khích lệ, lập tức kích động đến cả người khẽ run, cơ hồ không kiềm chế được mình.


Hắn bưng lấy gò má của nàng, rút bờ môi lưu luyến không rời, dịu dàng nói: “Mạt Nhi!”

Con ngươi Tô Mạt thanh linh nhẹ nhàng nháy: “Cẩn ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở lại.”

Hoàng Phủ Cẩn cúi đầu, lại cọ xát chóp mũi của nàng, cùng nàng quấn quýt si mê trong chốc lát, mới nói: “Nên cứu Lan Như.”

Hắn không bỏ được buông nàng ra, cứ như vậy ôm lấy nàng, sau đó ống tay áo phất quanh thân Lan Như, kéo nàng từ trong ảo cảnh rừng cây ra ngoài.

Lan Như tỉnh tỉnh mê mê, có chút dáng vẻ không biết năm nào tháng nào.

Hoàng Phủ Cẩn lại phất qua mấy chỗ huyệt đạo của nàng, quát một tiếng, “Lan Như, tỉnh lại!”


Toàn thân Lan Như chợt chấn động, thấy được Hoàng Phủ Cẩn trước mắt, nàng cực vui mà khóc: “Thiếu gia! Ngài, ngài trở lại!”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, nắm tay Tô Mạt, sau đó dẫn họ ra ngoài.

Quanh co đi một đoạn thời gian, lúc này hoa mắt, qua hành lang, liền thấy được đám người A Lí Thẩm Tam, bọn họ hình như cũng gặp phải phiền toái, thần thái khác nhau, còn có ngã trái ngã phải, đã nằm trên mặt đất không còn hô hấp.

Hoàng Phủ Cẩn nói: “Đã tới chậm, bọn họ dường như chết rồi.”

Tô Mạt tiến lên thử động mạch cổ của bọn hắn, quả nhiên không nhảy lên, nghĩ đến là vây ở trong huyễn cảnh mình cho là chết, cũng vì vậy mà là đi dấu hiệu sinh mệnh, mình bỏ qua.

“Cẩn ca ca, trận pháp này thật lợi hại, thế nhưng có thể khiến người ta nhìn thấy ảo giác, sau đó ở trong ảo giác chém giết, tất cả hình như là thật, ở bên trong chết rồi, người ngoài cũng chết rồi. Quả thật không thể tưởng tượng nổi.”

Hoàng Phủ Cẩn khẽ vuốt cằm: “Mạt Nhi, đây là một loại tà thuật, có chút tà thuật càng thêm lợi hại, cái này chỉ sợ là cái loại tà thuật đó truyền tới tiểu đả tiểu nháo.”

Tô Mạt nhìn một vòng, nhớ tới cái gì: “Cẩn ca ca, Lưu Hỏa, Lan Nhược đâu rồi, không có đi chung với ngươi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui