Nàng biết vật kia lợi hại, thân thể đã thử nghiệm qua, nếu như Hoàng Phủ Cẩn bị giam hãm càng lâu, chỉ sợ càng phiền toái.
Nàng cũng chỉ là trong nháy mắt như vậy, liền có chút cảm thấy miên man mơ màng, cơ hồ có cảm giác xa xôi.
Bất chợt, giữa hồ xuất hiện dị động, một cái cột nước giống như rắn nước phóng lên cao, nhào thẳng tới hướng nàng và Lan Như.
Trong bụng Tô Mạt vừa động, kéo Lan Như lập tức né tránh, nước kia lại như có sinh mạng, hình như không đạt mục đích thề không bỏ qua, ép hai người tránh cũng không chỗ tránh.
Nếu là bị nó cắn trúng, mặc dù không thể giống rắn độc thật lưu lại vết thương, nhưng là tuyệt đối sẽ trúng lạc hồn thuật gì đó.
Trong đầu Tô Mạt thoáng qua một ý nghĩ, kéo Lan Như phi thân nhanh chóng vào trong rừng hoa tử vi.
Ai biết lần này lại rất bất đồng cùng lần trước, vừa vào rừng hoa, lại cảm thấy khắp mọi nơi đều tối sầm, vốn là trời quang đãng, ánh mặt trời xinh đẹp đều biến mất, giống như trời tối.
Bốn phía giống như mờ tối đi, sương mù từ từ bủa vây, bị sắc tử vi đỏ đỏ hồng hồng nhuộm thành sương mù hồng.
“Đào hoa chướng!” Lan Như kêu lên.
Nàng vội móc ra thuốc, cùng Tô Mạt chia ra ăn vào.
Chỉ là không biết có phải là đào hoa chướng thường gặp hay không, nếu là bọn họ làm, chỉ sợ sẽ lợi hại hơn.
Tô Mạt cùng Lan Như che kín miệng, sau đó nàng lôi kéo tay Lan Như, mình thì nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác, mang theo Lan Như xuyên qua rừng hoa.
Lan Như toàn thần giới bị, cẩn thận có mai phục.
Đột nhiên, Tô Mạt dừng lại bước chân, sau đó kéo Lan Như lăn một vòng ngay tại chỗ: “Cẩn thận tên bay.”
Lúc này chỉ nghe thấy mũi tên như mưa bay vụt đến, Tô Mạt vừa muốn né tránh mũi tên, còn phải đo lường vị trí, tìm ra đường ra, nếu không thì coi như né tránh mũi tên được, cũng sẽ bị vây ở trong trận.
Tác dụng những thứ mũi tên này chỉ sợ không phải là vì giết các nàng, mà là vì mê hoặc, nhiễu loạn phán đoán của nàng.
Lan Như múa hai cây đoản kiếm đến nước chảy không lọt, những mũi tên kia rối rít rơi xuống, nàng tranh được cho Tô Mạt một chút thời gian, Tô Mạt đã đoán được phương vị, lôi kéo nàng bay vọt đi.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám khinh thường, dù sao chung quanh còn có đào hoa chướng, cho dù có thuốc giải mình chế cũng không thể khinh thường.
Lại đi chốc lát, Tô Mạt thế nhưng nghe được một âm thanh nước rơi, kinh ngạc nói: “Lan Như, ngươi nghe thấy chứ?”
Rốt cuộc trốn thoát mưa tên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...