Tô Mạt thở dài:“Ai, đi suốt một đêm như vậy, địch ở trong tối, ta ở ngoài
sáng. Tóm lại không phải biện pháp a. Ta đoán thời điểm chúng ta rời
thuyền, khẳng định là bị người ta theo dõi rồi .”
Kẻ địch kiêng kị công phu của Tĩnh thiếu gia, không dám tới gần, nhưng khẳng định là sẽ đứng ở xa theo dõi động tĩnh.
“Đồ xấu xa, ngươi buông xuống, buông, ta không muốn đi theo ngươi!”
Tô Mạt đột nhiên ồn ào đứng lên, Tĩnh thiếu gia sửng sốt, cước bộ chậm
lại, lập tức cảm giác trên gáy đau rát, tiểu nha đầu dám cắn hắn.
Tô Mạt thấp giọng uy hiếp nói:“Tĩnh ác ma, mau thả ta ra!”
Tĩnh thiếu gia đành phải buông lỏng cánh tay, Tô Mạt lập tức nhảy ra,
hô:“Ngươi đã trúng độc châm của ta, hai cái canh giờ sau, ngươi khẳng
định sẽ độc phát mà chết.”
Tĩnh ác ma bất đắc dĩ kêu thảm thiết một tiếng, hơi phối hợp một chút, ôm cổ giọng căm hận nói:“Tiểu yêu nữ!”
Tô Mạt hừ nói:“Ngươi đừng động đậy, ta chỉ không muốn theo ngươi đi kinh
thành, ta có người nhà, ngươi lại nhất định muốn bắt cóc ta đi, ngươi
cái tên mẹ mìn này rất đáng giận, tuổi còn trẻ lại không học những điều
tốt!”
Tĩnh thiếu gia làm ra một bộ dáng động tác rất giống như bị trúng độc người cứng đơ không đứng vững, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu kia sẽ không nhân cơ hội này nói hết bức xúc ra đấy chứ.
Tô Mạt ha ha cười, “Tốt lắm, ngươi không thể động đậy, đổ đi đổ đi, ta phải lấy chút tiền để dễ dàng trốn chạy a.”
Nàng lập tức nhảy lên trước, đi lên móc trong người Tĩnh thiếu gia, hắn bắt
lấy tay nàng, nghiến răng nghiến lợi,“Tiểu nha đầu......”
Tô Mạt “ba ba”vỗ một chút sau ót hắn, thấp giọng quát lên:“Mau té xỉu đi.”
Tĩnh thiếu gia bi phẫn mà bất đắc dĩ oanh liệt té trên mặt đất.
Tô Mạt thực hưng phấn mà lục soát trên thân hắn, đem túi tiền, ngọc bội,
nhẫn đều phủi tháo hết ra, treo hết lên người mình, vui sướng hài lòng
muốn rời đi.
Vừa quay người lại, nàng ngây ngẩn cả người.
Trước mắt hai đại hán hắc y, trong ánh sáng âm u mờ mờ, vẻ mặt dữ tợn của bọn chúng như hung thần ác sát trợn trừng mắt.
Tô Mạt kêu lên sợ hãi một tiếng, lập tức ngã nằm úp sấp vào trên người Tĩnh thiếu gia, hôn mê.
Hai người kia nhìn nhau cười,“Không nghĩ tới chẳng mất sức gì đã tóm được bọn chúng, lập tức đưa bọn họ đi gặp đại công tử.”
Hai người bọn chúng chia nhau vác theo một người, đem Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia vác trên vai khiêng.
Tô Mạt mở mắt ra, hướng Tĩnh thiếu gia làm ra bộ dáng thành công, Tĩnh
thiếu gia không hiểu, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, đợi xem nàng bị tổn thương dù chỉ là một chút, xem hắn xử trí nàng như thế nào.
Gửi thanks
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...