Hắn đang lăn lộn trên đất, cầu khẩn, mặt đám ăn mày như màu đất, mắt nhìn thấy hắn điên cuồng giãy giụa, gãi thân thể của mình, máu dầm dề, cuối cùng cứng ngắc không nhúc nhích, mắt trợn trắng, đã chết rồi.
Tô Mạt khoát tay áo: “Người thứ hai.”
Lan Như tiếp tục, đám ăn mày kêu rên cầu xin tha thứ, nàng cũng mặc kệ.
Như thế lại chết thêm một.
Lúc này một người trong đó đột nhiên như tên rời cung chạy trốn ra bên ngoài, Lưu Vân đã sớm canh giữ ở cửa, hắn mau nhưng Lưu Vân mau hơn, một cước đá vào hậu tâm của hắn.
Tên ăn xin kia lăn một vòng ngay tại chỗ, tưởng né được, lại bị Lưu Vân từng bước từng bước mà ép sát.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bắn ra một ám khí mạnh mà chuẩn, Lưu Vân giương lên tay áo, giữ được ám khí, đồng thời giơ tay, vứt ra một khối bạc vụn, “Bùm” một tiếng, người nọ liền té nhào xuống đất bất động.
Lưu Vân nhấc hắn vào trong điện, Lan Như đi đốt một đống củi.
Tô Mạt liếc mắt nhìn số còn lại, phân phó nói: “Cho bọn hắn một người một viên thuốc, bớt việc, sau đó mang đi chôn.”
Lưu Vân lĩnh mệnh, liền kéo hai người chết lúc trước ra ngoài chia ra chôn kĩ.
Sau đó Lan Như chuẩn bị cho số còn lại uống thuốc.
Còn dư lại mấy người, có trực tiếp ngất đi, có trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Tô Mạt vẫn nhìn bọn họ, chờ Lan Như cho bọn hắn ăn xong thuốc, đuôi lông mày nàng cong lên, chỉ vào một người trong đó nói: “Đem hắn cũng bắt lại.”
Tiếng nói vừa dứt, người nọ liền đem độc dược trong miệng phun về phía Lan Như, trừ Đoạn Trường tán vừa nuốt, còn có một loại khác màu biếc, tanh hôi khó ngửi.
Tô Mạt thuận chân đá một cây đuốc qua, những nước độc kia trong nháy mắt tưới vào cây đuốc, “xùy xùy” toát ra một làn khói xanh, Lan Như dựa thế xuất kiếm, thật nhanh xẹt qua bả vai người nọ, kéo xuống, xé rách áo hắn, cắt đứt con rắn nhỏ đang muốn thừa cơ hành động.
Cùng lúc đó, Tô Mạt bắn ra dây nhỏ giấu trong tay áo, trói hắn chặt chẽ vững vàng, sau đó ném hắn cùng người lúc trước tới bên cạnh đống lửa, nàng cũng không hỏi, đã khiến cho bọn họ ngây ngốc.
“Ngươi...ngươi thế nào đoán được ta?”
Người nọ rất không hiểu, không phục nhìn Tô Mạt, hắn không có nghĩ tới chạy trốn, cũng gào lên cầu khẩn, tại sao lại bị khám phá ra?
Tô Mạt ngồi trên một tấm gỗ bên đống lửa, nhìn hắn một cái: “Ngươi mặc dù chưa từng nghĩ muốn chạy trốn, nhưng con mắt của ngươi bán đứng ngươi. Ngươi cảm thấy mình có thể biết ta độc ác, cho nên không sợ, giả vờ ăn độc dược, sau đó chờ chúng ta cho là ngươi chết rồi, ngươi có thể giải độc thoát thân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...