Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Đôi mắt đào hoa thể hiện rõ ràng sự tán thưởng và hưng phấn, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Nếu Tô Mạt thông qua Tam ca nắm được Thẩm gia, vậy về sau...Thẩm Tinh Tinh không dám nghĩ tiếp, nàng ta lập tức nói: “Không được, nàng ta đừng mơ.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, “Ta phải về rồi.”
Nói xong liền gọi Linh Đang vội vàng đi, tìm thấy mấy người Tô Mạt đang thương lượng với Tam ca, không vui nói: “Đi về, chúng ta lập tức khởi hành.”
Thẩm Tam ngạc nhiên nói: “Tinh Tinh, có chuyện gì sao? Chuyện ở đây còn chưa xử lý xong, qua mấy ngày nữa mới khởi hành được.”
Thẩm Tinh Tinh nhìn Tam ca gần như quỳ gối dưới chân váy Tô Mạt bị ăn đến xương cũng không còn, thở phì phì nói: “Có chuyện gì quan trọng như vậy? Là chuyện của chúng ta hay là chuyện của người ta? Sao chuyện của Tô tiểu thư lại cần huynh để tâm vậy? Chuyện của muội cũng không thấy huynh tận tâm như vậy.”
Tô Mạt cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, sở dĩ nàng gặp mấy người này chẳng qua là muốn tìm hiểu mục đích thật sự của họ mà thôi.
Tuy rằng là bọn họ đồng hành cùng nàng, nàng khẳng định bọn họ có ý đó khác, tất cả mọi người đều đang che dấu, vậy thì để xem ai thông minh hơn.
Nàng đứng dậy làm tư thế tiễn khách, “Các vị vẫn là nên đi trước đi, chuyện chỗ này chúng tôi của thể xử lý.”
Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để bọn họ không nhúng tay vào việc diệt trừ đám rắn kia.
Thẩm Tinh Tinh vô cùng không vui lôi kéo mấy người Thẩm Tam đi, trở lại sân viện của mình, Thẩm Tam hỏi: “Tinh Tinh, sao muội lại nổi giận như vậy?”
Thẩm Tinh Tinh hừ nói: “Các huynh đều là đầu đất, nếu muội không ngăn mấy huynh lại, mấy huynh bị nàng ta bán đi còn giúp nàng ta đếm tiền. Nàng ta lợi dụng các huynh, trêu đùa các huynh.”
Trên mặt Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường không hẹn mà cùng lộ ra vẻ xấu hổ.
Thẩm Tam càng xấu hổ hơn, muội muội này của hắn đúng là bất trị rồi.
Ngụy An Lương vội nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Doãn Thiếu Đường tuy là bạn của Thẩm Tam, cùng người khác đều đã quen thuộc, ở chung rất tốt, “Ngụy bang chủ đợi ta với, ta đến chỗ huynh ngồi một chút.”
Hai người vội vàng rời đi.
Thẩm Tam cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải đây là nơi hoang vắng, hắn cũng chạy.
Thẩm Tinh Tinh lại bắt đầu giáo huấn hắn, bộ dạng lời nói thành khẩn, “Tam ca, huynh cũng cần phải có chí khí chứ. Huynh suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, khó trách phụ thân không thích huynh, hiện giờ không dễ dàng gì mà giao việc cho huynh, huynh sao lại không nghĩ đến mang thành tích về cho người xem. Tránh cho người nói huynh không tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...