Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Có phần đắng, nhưng hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, nàng ta không khỏi bật cười, lại cho thêm mấy viên đường, quấy lên, lại uống thử một ngụm, lần này dễ uống hơn nhiều.

“Cái này gọi là gì vậy?” Xem ra Mị Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú.

Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đên, không biết từ lúc nào gió thu đã thổi tới.

Từng cơn gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, xen lẫn mùi hoa quế, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mới được một lần thả lỏng như vậy, nhàn nhã tĩnh tâm, thế nhưng lại là khi đang ở cùng kẻ địch.

Thật sự là không biết phải nói gì.

“Cà phê.” Tô Mạt thuận miệng trả lời.

Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng làm cảm giác và ký ức.


Khi dùng đồ uống, Mị Kiều cũng không chịu bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ là có lý do gì đó không muốn lộ diện.

Mị Kiều gật đầu, “Tuy rằng tên rất khó nghe, nhưng mà hương vị không tệ.”

Chủ yếu là tạo cho nàng một loại cảm giác, thứ này vô cùng hợp với nàng, nàng đã nếm rất nhiều loại độc dược, ngược lại cái này có thể kích thích được lòng nàng, kích thích đầu lưỡi của nàng trong nháy mắt.

“Tỷ tỷ là đến từ Nam Việt sao?” Tô Mạt giả vờ như vô tình hỏi.

Nam Việt là thuộc quyền sở hữu của lão lục vương gia, mà đi qua đó là Nam Trạch, tam đại gia tộc Quân Lan Miêu ở đó.

Mị Kiều cười khúc khích, “Muội muội tự nhiên sẽ đoán được, sao nghĩ một đằng hỏi một nẻo như vậy?”

Ý của nàng đã nói lên rằng nàng đến từ Nam Trạch rồi.”


Tô Mạt dùng thìa bạc quấy nhẹ cà phê, chậm rãi nói: “Như vậy muội lại không rõ, bọn muội chưa từng giao tiếp với Quân gia, mọi người không thù không oán, không biết vì sao lại đối địch với bọn muội như vậy?”

Vốn là bọn họ muốn rời khỏi triều đình, rời xa giang hồ, quy ẩn thế tục.

“Có một câu là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ muội chưa nghe qua sao?”

Mị Kiều cười nhìn nàng, hưởng thụ khoảng khắc bình yên ở chung cùng kẻ địch.

Tô Mạt nói: “Câu này vừa nghe là biết khó giải được. Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao? Huống hồ quý phái gặp chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng có thể toàn thân mà lui sao?”

Có nhiều kẻ địch thì dù thiếu đi một kẻ thì cũng tốt hơn.

Quả thật thế gian này luôn có rất nhiều người kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, nhìn cái này không thuận mắt cái khác không tốt, cuối cùng là gây hấn ở khắp nơi.

Nhưng thực tế những người đó chẳng qua chỉ là nhãi nhép, người chân chính là đại sự, không phải là đều kính cẩn giữ lễ, thâm tàng bất lộ sao?

Nếu Quân gia Nam Trạch muốn có cái để làm, nếu có thể duỗi tay tới Đại Chu, vậy tất nhiên là có mưu đồ, dù là muốn liên hợp với hai nhà Lan, Miêu sau đó phát triển thế lực xung quanh, vậy thì phải tránh đi phiền toái thì mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui