Nhưng là Tô Mạt nhìn thấu bản tính Hồ Tú Hồng, biết nàng ta không phải như
vậy . Như thế, liền nổi lên tác dụng. Đồng thời cũng chứng minh một
điều, Tô Mạt thực sự để ý Hồ Tú Hồng, không kém so với Tĩnh thiếu gia.
Nàng không hy vọng tương lai có một ngày, hai người sẽ trở thành tình
địch, cho nên hiện tại liền bắt tay vào giải quyết.
Đối với tỷ
muội tốt nhất của mình, trở thành tình địch, là tổn thương nhất. Kết quả mặc kệ như thế nào, cả đời đều khó khăn nan giải.
Hồ đại phu
thật sự là càng ngày càng bội phục Tô Mạt , có tiểu nha đầu đó, xem ra
bọn họ thật sự có thể nghỉ ngơi rồi. Tiểu nha đầu đó sẽ trở thành trợ
thủ đắc lực nhất cho thiếu gia.
Đương nhiên, thiếu gia cũng phải có khả năng hàng phục nàng ta.
Thật sự hàng phục không được, vậy cảm động nàng, làm cho nàng yêu thương
hắn, khăng khăng một mực giúp hắn. Bất quá phỏng chừng hiện tại Tĩnh
thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, là nhìn không thấu điểm ấy.
Hai đứa nhỏ này, đều là cực phẩm mĩ ngọc được bọc trong tảng đá, hào quang bắn ra bốn phía, đều giống nhau không chịu thua.
Cả đời này cũng chỉ dựa vào nhau.
Là phúc hay họa, phải dựa vào từng người họ thôi.
Nguyên là hắn còn cảm thấy Tô Mạt quá nhỏ, hy vọng thiếu gia khắc chế, nhưng ở chung mới phát hiện, nàng ta tuổi còn nhỏ, tâm tư tuyệt đối không nhỏ . Làm vợ chồng không được, nói chuyện yêu đương là không thành vấn đề.
Hắn vuốt râu cười, ý tứ hàm xúc sâu xa.
Hồ Tú Hồng khó hiểu, nghi hoặc nói:“Phụ thân, ngươi cười sao như hồ ly vậy?”
Hồ đại phu bất đắc dĩ cười khổ, bắn một cái lên cái trán của nữ nhi,“Ngươi a, tiểu nha đầu này, nói cha ngươi như vậy hả.”
Cũng may nữ nhi mình tâm tính đơn thuần, thẳng thắn, ở trước mặt cặp tiểu
phu thê bụng đầy mưu mô kia, Hồng Nhi là hoàn toàn không phòng vệ, cũng
đáng tin cậy, hắn tin tưởng, bọn họ sẽ đối đãi Hồng Nhi rất tốt. Làm
bằng hữu tốt với nhau cả đời. Hắn cũng vui mừng lắm rồi.
Lúc này Tô
Mạt từ trong khoang thuyền đi ra, nàng cười tủm tỉm, trong tay bốc một
nắm sơn tra, tuy rằng là của năm ngoái, nhưng bảo quản tốt, giống hệt
như mới hái.
Nàng nhấc tay lên hướng về Hồ Tú Hồng,“Tiểu cầu vồng, ăn sơn tra, chua chua ngọt ngọt ngọt, ngon lắm đấy.”
Hồ Tú Hồng cố ý ôm phụ thân cổ không để ý đến nàng.
Tô Mạt tiến lên, cung kính hành lễ với Hồ tiên sinh, lại nói:“Ngươi không ăn, ta vứt xuống sông.”.Nàng làm bộ sẽ vứt ra.
Gửi thanks
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...