Tô Mạt bĩu môi,“Con
người rất là thực phức tạp, cũng thực hay thay đổi. Khó bảo toàn ngươi
hôm nay nhất thời nổ hứng thú, ngày mai lại thay đổi. Chẳng lẽ từ nhỏ
đến lớn, ngươi chỉ thích một thứ giống nhau sao? Ta thì đã thích quá
nhiều. Ta bắt đầu thích kéo đàn violon, chơi organ, sau lại thích đàn
tranh, còn thích sáo, kết quả cuối là cái gì cũng học không thành tài.”
Tĩnh thiếu gia bị nàng chọc tức cơ hồ như cảnh nhốn nha nhốn nháo trong gió, nghiến răng nghiến lợi nói:“Đó là ngươi, ngươi chần chừ, sao lại suy
bụng ta ra bụng người nghĩ người khác cũng vậy. Lấy hành động ác ý của
ngươi ra định tội cho người khác?”
Hắn tức giận cơ hồ muốn hộc máu .
Tiểu ác ma này!
Nàng ta mới là ác ma!
Thật muốn cắn chết nàng!
Hắn đột nhiên phát hiện ra, này vật nhỏ không giống trong tưởng tượng của
hắn rất nhu thuận, ít nhất đối với hắn không có ý nghĩ mãnh liệt muốn ỷ
lại cùng yêu thích như hắn hưởng.
Nàng đang bài xích hắn!
Chết tiệt, lòng hắn rất đau.
Tô Mạt sắc mặt không thay đổi, mặc kệ nói thế nào, nàng cũng không cần phụ thuộc vào người khác. Mà Tĩnh thiếu gia thực rõ ràng là đem nàng biến
thành vật cưng, chó hay mèo gì đó, yêu thích nàng, sủng nàng.
Hắn có thể có rất nhiều sủng vật a. Vui vẻ liền cưng chiều trêu chọc nàng,
cũng không cần đối với nàng thẳng thắn chân thành. Hắn không nói thật
với nàng, điều này đã nói lên hắn không thật sự đem nàng đặt ở trong
lòng. Nếu như vậy, nàng đương nhiên muốn sớm điều chỉnh sách lược của
mình cho kịp.
Nàng cũng không muốn chính mình quá mức ỷ lại hắn,
cả đời cứ như vậy làm một loại cây tầm gửi, nàng phải làm một nữ nhân
kiên cường -tự lập- tự tôn- tự ái!
Nam nhân, nếu là thật tâm yêu nàng, vậy thì được.
Nếu đối với nàng không tôn trọng, vậy thì không thể.
Hắn không thẳng thắn thừa nhận với nàng chính là không tôn trọng nàng, đối
với nàng có điều giấu diếm, không giống biểu hiện ra ngoài đối xử với
nàng tốt như vậy.Nàng không phải đồ chơi, sủng vật của hắn, không phải
chỉ cần dỗ dỗ dành dành cười cười cợt cợt, cho ăn cho mặc là xong!
Mà điều nàng muốn chính là sự tôn trọng, đối đãi nàng giống như một người lớn thực thụ!
Hắn mặt ngoài đối với nàng ôn nhu, nhưng trong tận xương tủy lại thật sự bá đạo.
Nam nhân như vậy……. Hừ, cho dù là muốn, cũng cần phải dạy dỗ lại!
Tô Mạt trong lòng nghĩ, ánh mắt xem xét Tĩnh thiếu gia, đoán hắn khẳng định cũng đang nghĩ cách đối phó với nàng đây.
Quả nhiên, hắn cười lạnh mấy tiếng, khóe môi giương lên, cặp lông mày xinh
đẹp rung rung, lạnh lùng nói:“Một khi đã như vậy, ngươi đi đi.”
Hắn nắm chặt nắm đấm, ngực đau âm ỉ, chưa từng trải qua cảm giác như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...