Nhưng mà Tô Mạt có nguyên tắc của mình, ngày thường bọn họ có thể nói vài lời, nhưng những lúc như thế này, nàng đã tức giận muốn giải quyết mà vẫn chịu đựng, nàng không lên tiếng, bọn họ cũng không dám mở miệng nói, cho dù là đứng ra bảo vệ cũng không được.
"Thẩm tiểu thư, ta nói cũng không nói đến điều kiện kia, mà là ta cho các ngươi hai vạn lượng ngân phiếu, để ngươi tạm thời bảo quản, ngươi cũng nên trả lại rồi."
Trên mặt Tô Mạt không có chút tức giận, vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ, mà mấy người Lan Nhược và Lưu Vân biết, hiện giờ tuổi của tiểu thư còn chưa lớn, nhưng hai năm qua phát triển rất nhanh.
Nhất là ngắn ngủi một năm Tô quốc công không có ở nhà, quả thật là thay da đổi thịt, tiểu thư giấu đi tài năng, so với loại thể hiện sự thô bạo ra bên ngoài thì càng cường đại hơn nhiều.
Khiến cho người ta không cảnh giác, so với vừa thấy đã cảnh giác, tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe Tô Mạt nói xấu nàng ta, lập tức nổi giận lên, "Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, ngươi cho ta ngân phiếu lúc nào?"
Phỉ Thúy và Linh Đang vội vàng chứng minh, căn bản là không có.
"Linh Đang, đem túi quần áo của chúng ta ra cho nàng ta xem, nhìn xem đâu là ngân phiếu của nàng ta? Ngân phiếu đều là của nhà chúng ta."
Linh Đang tức giận đến phát khóc, "Để làm gì chứ, sao Tô tiểu thư lại có thể vu oan cho chúng ta như vậy?"
Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi không biết là ta và lệnh tôn hợp tác sao? Ngân phiếu là dùng chung."
Thẩm Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ngươi, có ai làm chứng là ngươi cho ta chứ?"
Tô Mạt nhướn mày, vẫn ung dung nhìn nàng ta, lại quét mắt nhìn đám người Ngụy An Lương, cười nói: "Có một số người thật xấu, dù là vừa mượn, cũng có thể dứt khoát nói là không có."
Nàng vừa nói xong, Lan Nhược liền hiểu ý của nàng ta, lúc này lạnh lùng nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi muốn tìm người làm chứng, vậy vừa rồi ngươi tùy tiện nói không biết, có người làm chứng không?"
Thẩm Tinh Tinh lập tức nghẹn lời, giống như bị người ta nhét quả trứng lớn vào miệng.
Nhạc Phong Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, ánh mắt mông lung, khiến cho người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt nàng ta.
"Tô tiểu thư, cầu người, cầu người không cần làm khó Thẩm tiểu thư nữa. Đều là do Phong Nhi không tốt, là Phong Nhi đáng chết, Phong Nhi không nên để các người nhìn thấy, không nên để các người cứu, ta..."
Nàng ta mạnh mẽ đứng dậy, lần này thật sự rất nhanh, tinh thần Thẩm Tinh Tinh hoảng hốt, cũng không chú ý tới nàng ta.
Nàng ta cứ như vậy giống như bươm bướm bay đi, "ầm" một tiếng vọt tới tảng đá lớn bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...