Tô Mạt nắm tay của hắn, hai người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Tinh Tinh nhìn theo bóng họ, bọn họ vậy mà lại bỏ nàng ở lại mà đi sao?
Nàng ta vội vàng chạy đi, chạy được vài bước thì cảm thấy mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa tiến đến gần, liền thấy một đám người phóng ngựa như bay chạy tới, mắt thấy rất nhanh sẽ tới đây.
Nàng ta sợ tới mức hét lên một tiếng.
"Oa oa oa, nữ nhân, nữ nhân!"
Những tên cướp kia hưng phấn mà hô lớn, "vù vù" vài tiếng, có tên bắn đến sát chân nàng ta, ý là nếu nàng bước lên trước một bước thì sẽ bắn thủng chân của nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn tự phụ rằng mình có dung mạo vô song, tài phú không ai sánh bằng, võ công cũng đứng đầu so với đám tiểu thư khác.
Nàng ta phi thân lên, né tránh mũi tên, kết quả lại càng có nhiều tên hơn, nàng ta sợ đến mức biến sắc, Phỉ Thúy và Linh Đang ở bên kia cũng la lên, quên mình xông tới chỗ nàng ta.
Ngụy An Lương vội ngăn hai nàng lại, chỉ huy người ngăn những tên cướp kia lại, hắn cũng dẫn mấy người tiến lên cứu Thẩm Tinh Tinh.
Những tên cướp này cũng không dễ đối phó, tên bắn vô cùng chuẩn, lúc này Ngụy An Lương bị ngăn lại không thể tiến lên phía trước.
Sắc mặt Phỉ Thúy tái mét, hướng về phía Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn nói: "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, cầu xin các ngài cứu tiểu thư nhà chúng tôi, ngài ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được."
Tô Mạt lại thờ ơ, không thể hiện thái độ gì, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không tự đưa ra quyết định gì.
Linh Đang tức giận nói: "Này, các ngươi, các ngươi nhẫn tâm như vậy sao, thấy chết mà không cứu sao?"
Nàng ta chỉ vào mấy người Lưu Vân, "Không phải võ công của bọn họ tốt lắm sao, ngươi không muốn ra tay cứu người thì có thể bảo bọn họ đi cứu."
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Linh Đang cô nương không tin Ngụy bang chủ sao?"
Đầu tiên nàng muốn thử võ công của Ngụy An Lương.
Thứ hai nàng cảm thấy Ngụy An Lương đối với Thẩm Tinh Tinh, giống như có phần yêu nhưng lại không phải là yêu, dù sao cũng không nói chính xác được. Quan trọng hơn là, nàng kết luận rằng Ngụy An Lương có ý đồ với Thẩm gia, như vậy để Thẩm Tinh Tinh nợ hắn một ân cứu mạng, chẳng phải càng tốt sao.
Cho nên nàng mới đứng nhìn như thế này.
Hơn nữa, dù công phu của Lưu Vân Lan Nhược có tốt, nàng cũng sẽ không rảnh rỗi bắt họ đi qua mạo hiểm.
Đừng quên, Thẩm Tinh Tinh vẫn có khả năng là địch nhân của mình.
Cho nên nàng khoanh tay đứng nhìn.
Doãn Thiếu Đường nằm trên một tảng đá lớn tắm nàng, bắt chéo hai chân, miệng ngậm một cây cỏ.
Hắn nhìn Linh Đang đang cầu xin Tô mạt, Tô Mạt vẫn thờ ơ, liền thay đổi tư thế, quan sát những tên cướp xông tới này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...