Ngược lại bọn họ đi cả đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, bình an đi qua ngọn núi, ra khỏi khe núi, mọi người nhẹ nhõm thở ra, Ngụy An Lương đề nghị xuống ngựa nghỉ ngơi.
Các huynh đệ trong bang nhóm lửa nấu cơm, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vừa tản bộ vừa nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh đi tìm một vòng thấy hai người họ đang đứng trên sườn núi hóng gió, bên cạnh là cây bạch dương, trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa đỏ, vô cùng đẹp mắt.
Nàng ta sống chết không chịu thừa nhận rằng hai người họ rất xứng đôi.
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng thúc ngựa chạy tới, bởi vì trời vừa mưa, không có nhiều bụi đất bay lên, nhưng nghe âm thanh ồn ào như vậy, không giống như người đứng đắn.
Tô Mạt quay đầu nhìn qua, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Nhìn giống như bọn cướp đang đến."
Không biết là tới cướp của bọn họ, hay là đánh cướp xong đang trở về.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêng tai lắng nghe, "Có khoảng chục người,...Ừm, hình như có nữ nhân."
Thẩm Tinh Tinh nghe thấy tiếng vó ngựa chạy như bay, biến sắc, chạy về phía hai người, thất kinh nói: "Bọn cướp đến đây sao? Cướp đến đây."
Nàng ta chạy về phía Hoàng Phủ Cẩn, bóng người Tô Mạt chợt lóe, chắn trước nàng ta, cười tít mắt nhìn, "Thẩm tiểu thư, ngươi nên chạy về phía bên kia."
Nàng hất cằm về phía đám người Ngụy An Lương.
Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, cũng không sợ hãi, nhìn chằm chằm Tô Mạt, "Ngươi cũng thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại cùng nam nhân thân mật."
Tô Mạt nhướn mày, "Thẩm tiểu thư, khi ngươi tình ta nguyện, thì không cần phải giả bộ xấu hổnữa, còn có..."
Nàng nhẹ nhàng tiến sát một chút, thấp giọng nói với Thẩm Tinh Tinh, "Khi người ta thật sự không có để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ như vậy."
Dám đánh chủ ý lên người Hoàng Phủ Cẩn, nếu không phải thấy nàng ta khờ dại như vậy, thì nàng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Đương nhiên, quan trọng hơn là muốn cùng Thẩm lão gia tử đàm phán, không muốn làm căng thẳng lên.
Nếu trở mặt thành địch, vậy thì chuyện nó sẽ khác.
Thẩm Tinh Tinh bị nàng nói thiếu chút nữa chết nghẹn, nàng ta ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại thấy hắn quay lưng về phía bọn họ đứng cạnh cây bạch dương nhìn về phía xa, gió thu thổi qua quần áo của hắn, bóng lưng thẳng tắp tao nhã hoàn mỹ, khiến cho nàng ta càng không thể khống chế được chính mình.
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại, tim nàng ta liền đập liên hồi, hắn nhất định cảm nhận được ánh mắt của mình nên quay đầu đáp lại mình sao?
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, rất nhanh bọn họ sẽ tới đây, chúng ta đi thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...