Trên trán Tĩnh thiếu gia mồ hôi đổ càng nhiều.
Tô Mạt còn muốn nói gì nữa, hắn việc nhắm mắt lại không dám nhìn cặp mắt mê hoặc lòng người kia,“Ngồi xuống luyện công.”
Tô Mạt thấy hắn như thế cũng nổi hứng,“Được, ta cũng ngồi xuống luyện công.”
Nội công tâm pháp này rất hay, nàng luyện rất thuận lợi, tới nay hắn chỉ để nàng tu luyện, cũng không nói học công phu gì, nàng cũng không gấp.
Nàng từ trước tới nay luôn tin con người dựa vào đầu óc sinh tồn, không dựa
vào nắm đấm, đương nhiên lúc có đầu óc lại thêm quả đấm, vậy thì càng
tốt.
Nhưng trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, đầu óc nàng cơ trí , thể trạng không nhất định là kì tài luyện võ.
Chỉ chốc lát, hai người đều tiến vào cảnh giới, xe ngựa đi tuy rằng ngẫu
nhiên xóc nảy, nhưng một chút cũng không gây trở ngại tới bọn họ.
Lúc đến Bạch Thủy Đầu, nàng mở mắt ra, hắn ôm nàng lập tức nhảy xuống xe
ngựa, phi thân lên thuyền lớn, giống như chim yến lướt nước, tư thái
phiêu dật.
Bọn họ trở về, Hồ tiên sinh cùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Hồ Tú Hồng quấn quít lấy Tô Mạt muốn nàng tỉ mỉ kể ra rốt cuộc đã xử trí Lưu Hắc Hổ thế nào.
Tô Mạt bị bám lấy không có cách nào
khác, đành phải kể, nàng muốn kể đơn giản một chút, nhưng Hồ Tú Hồng
không hài lòng, nhất định bắt nàng phải xuất ra bản lĩnh kể tất cả những biến đổi bất ngờ của tình tiết câu chuyện mới chịu. Dù sao trên đường
nhàm chán, Tô Mạt liền chiều nàng ta, kể rất thú vị hấp dẫn, làm cho Hồ
Tú Hồng nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng nàng ta đứng ở trên ghế,“Ta muốn đi làm đại đương gia.”
Hồ đại phu vuốt râu cười, cùng phu nhân
trao đổi vẻ mặt, Tô tiểu thư là người lợi hại, đả bại kẻ địch tính làm
gì, phải thu phục bọn họ, khiến bọn họ cam lòng cho mình dùng đến.
Tương lai tất nhiên là trợ lực lớn của Tĩnh thiếu gia, xem ra ánh mắt mọi người cũng không tệ.
Tĩnh thiếu gia liếc bọn họ một cái, không nói chuyện, Hồ Tú Hồng nhìn thấy,
kỳ quái nói,“Các ngươi liếc ngang liếc dọc làm cái gì?”
Tô Mạt liếc Tĩnh thiếu gia, dùng ánh mắt nói với hắn: Đừng cho là ta không biết các ngươi đang nói cái gì.
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, đứng dậy nói:“Quá khuya rồi. Các ngươi còn nhỏ, phải ngủ thôi.”
Hắn ôm lấy Tô Mạt, mặc kệ nàng đồng ý hay không, đem nàng mang vào phòng đi ngủ.
Ai…. thân thể quá nhỏ, không chịu được, Tô Mạt thê thảm a.
Nhưng đầu óc nàng lại không muốn ngủ, kiếp trước nàng là con cú đêm, chỉ cần
có cơ hội rời khỏi nhà là nàng thức suốt đêm đến sáng.
Hiện tại thân thể quá nhỏ, tinh thần không tốt a.
Nàng ngáp một cái, nằm lệch qua trong lòng Tĩnh thiếu gia, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...