Thẩm Tinh Tinh thấy ánh mắt Doãn Thiếu Đường nhìn mình không có ý tốt, trong lòng càng thêm tức giận, liền quay ra mắng hắn, "Ngươi nhìn gì mà nhìn, cả ngày chỉ biết đi ăn không, đúng là đồ "tiểu bạch kiểm"."
Bộ dạng bình thường cũng không đến nỗi nào, nhưng đâu thể so được với Hoàng Phủ Cẩn.
Tuy rằng nàng thích bộ dạng tuấn mỹ của Hoàng Phủ Cẩn, nhưng cũng không đơn thuần là vì tướng mạo, vẫn là vì đó là người kia, nếu không Doãn Thiếu Đường cũng là một mỹ nam tử, sao nàng lại không có chút cảm giác nào?
Cho nên nàng thích người kia không phải vì dung mạo.
Huống hồ nàng tự cho rằng mình đã gặp qua nhiều nam nhân, mỹ nam cũng có rất nhiều, có lẽ không phải là nhất thời động tâm với Hoàng Phủ Cẩn.
Hơn nữa nàng động tâm ngay từ khi chưa biết Hoàng Phủ Cẩn là vương gia, cho nên nàng càng cảm thấy tình cảm của mình là chân thành thiết tha, thuần khiết không vướng bận đáng được khen ngợi.
Doãn Thiếu Đường như cười như không nhìn nàng ta, cũng không tức giận, mà quay sang uống trà cũng với Ngụy An Lương, cười nói: "Ngụy bang chủ là đặc biệt đi cùng Thẩm tiểu thư, hay chỉ là thuận đường thôi vậy?"
Nếu là đặc biệt, cùng với một đại tiểu thư như vậy, hắn thật sự bội phục.
Nếu là tiện đường, vậy coi chừng vị Thẩm tiểu thư kia nổi khùng lên.
Ngụy An Lương sao không hiểu tâm tư của hắn, nhìn hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: "Doãn công tủ chẳng lẽ là đặc biệt đi du lịch sao? Không biết lệnh tôn lệnh đường đang ở chỗ nào"
Cha mẹ không ở gần đây, nếu không có lý do hợp lý, một đại nam nhân cứ bất cần đời như vậy, chỉ sợ cũng không phải là người tốt.
Ngụy An Lương đào một cái hố không sâu không nông.
Xem ra da mặt của Doãn Thiếu Đường còn dày hơn, căn bản không quan tâm tới câu hỏi, cười khà khà một phen, không trả lời câu hỏi.
Tô Mạt đặt bát đũa xuống, mời bọn họ từ từ dùng, sau đó đứng dậy đi vào gian phòng phía đông.
Thẩm Tinh Tinh cũng vội vàng đứng lên đuổi theo nàng đến cửa, giọng điệu không tốt lành nói: "Tô Mạt, ngươi đừng không chú ý đến danh tiếng như vậy chứ, một đại cô nương, không biết xấu hổ."
Nói xong bước vào phía trong, quay đầu nói với Tô Mạt: "Cho nên ta cho phép ngươi làm bạn với ta, như vậy có người ở cùng, người khác sẽ không chê bai gì ngươi."
Nghe qua thì giống như nàng đang ban ân cho Tô Mạt.
Thật đúng là tự cho rằng bản thân là người tốt đẹp, Tô mạt cười cười, không thèm nhìn tới nàng ta, xem nàng ta có thể tự mình diễn đến mức nào.
Tô Mạt đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống, trong tay cầm một chiếc khăn, vừa lau mặt vừa ngồi cho tiêu đồ ăn, mà Hoàng Phủ Cẩn thì ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...