Hắn gật đầu, nói nhỏ: "Chắc là đúng."
Nhưng lúc này tri phủ phu nhân đã mang theo đám người danh viện đến vườn Hải Trung tổ chức tranh tài biểu diễn, lẽ ra người của danh viện không nên ngồi một mình ở đây chứ, chỉ có một lời giải thích duy nhất, người đó chính là vị Thẩm gia tam tiểu thư kiến thức uyên bác, không cần tranh tài cũng đạt được giải nhất.
Dù sao ở đây danh tiếng của nàng ta có thừa, dù không ra mặt nhưng đến lúc đó danh hiệu quán quân vẫn thuộc về nàng ta.
Tô Mạt kéo ống tay Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn rời khỏi đây, "Chúng ta đi là chính sự đi."
Đã tìm được mục tiêu, vậy không cần đi lang thang nữa.
Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cũng không kiên nhẫn để đi về, liền dùng khinh công, rất nhanh liền đến địa điểm đã hẹn trước với Lan Nhược.
Lan Nhược đã chờ được một lúc, thấy bọn họ xuất hiện, lập tức ra đón, "Tiểu thư, mọi chuyện đã sắp xếp xong."
Tô Mạt mỉm cười, "Được, vậy chúng ta bắt đầu đi."
Lan Nhược nhận lệnh đi đến chỗ ba người Lan Như, Lưu Vân và Lưu Hỏa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Hỏa quay đầu nhìn nhìn, "Thiếu gia và tiểu thư đâu? Họ không tham gia sao?"
Lan Nhược nhướn mày nhìn, "Thận phận của thiếu gia và tiểu thư là gì, dù là đánh đàn nhảy múa, chẳng lẽ đám người này có tư cách xem sao?"
Lưu Hỏa vội vàng cười nói: "Ý ta không phải vậy, đây chính là chuyện sẽ được lưu danh ở Duy Dương, chuyện cướp đoạt danh hiện đệ nhất này tiểu thư không quan tâm sao?"
Lan Như cười nói, "Huynh thật không hiểu tiểu thư, tiểu thư muốn cái danh hiệu kia làm gì, chỉ sợ ngài ấy tình nguyện cùng thiếu gia tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi ăn điểm tâm, chơi đùa vui vẻ rồi."
Lưu Vân gật đầu, khen ngợi nàng một câu, "Xem ra Lan Như còn biết nhìn hơn cả Lưu Hỏa, dù mới quay về, đi theo tiểu thư mấy ngày đã nhận ra được tính tình của người, về sau có hy vọng được tiểu thư cho đi theo bên người."
Suy nghĩ đến thiếu gia nói muốn đưa tiểu thư đi du ngoạn, không định mang tôi tớ đi theo, ý nói là muốn hưởng thụ thế giới hai người, khiến cho vài người phải buồn bực.
Bốn người nhìn nhau có chút nặng nè, Lưu Hỏa hét lên, "Nhanh chuẩn bị cho tốt đi, biểu diễn cho tốt, có thể khiến cho tiểu thư cảm thấy chúng ta rất hữu dụng thì sẽ không mắng chúng ta ngốc nữa."
Lan Nhược châm chọc nói: "Đúng, về sau ngươi có thể chuyên chăm trẻ con."
Lưu Vân cười lớn, bảo mỗi người đi một hướng.
Mà đúng như lời Lan Như nói, Tô Mạt đang cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới một cái đình giữa hồ, trong tay nàng cầm một bao đồ, bên trong có một chút điểm tâm, mứt hoa quả, trái cây, còn dùng lá sen bọc đồ ăn vặt, tay kia còn cầm theo hai bình nữ nhi hồng loại tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...