Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Hắn hạ giọng nói: "Di nương nghe ai nói như vậy, sao lại nói những lời như thế, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt."
Lâm di nương nổi giận: "Con còn sợ người khác nghe thấy? Cả ngày con đều bận rộn, có nghĩ đến ta không? Ta không dễ dàng gì chịu được đến ngày hôm nay, tiền đồ tương lai của con rộng lớn như vậy, bọn họ không thèm nói tới thân phận của ta thôi, nhưng sao có thể để con tiện nhân Hỉ Thước kia dẫm lên đầu của ta? Chẳng lẽ để nàng ta quản lý cái nhà này thì vẻ vang hơn ta làm sao?"
Tô Việt càng nghe bà nói càng không chịu được, có chút tức giận nói: "Di nương nói như thế nếu để lão phu nhân biết sẽ trách tội người, con không cãi lại được."
Lâm di nương vừa nghe thấy vậy, liền ôm mặt khóc, "Ngươi chỉ biết bám lấy bọn họ, ngươi có nhớ đến nương của ngươi không? Ngươi không nâng địa vị của ta lên, ta cũng không nói gì, thế mà cũng không nói giúp ta được một câu? Hiện giờ ngươi đã là đương gia, Hỉ Thước chẳng qua cũng chỉ là nha hoàn, vậy mà muốn nhúng tay vào việc bên trong, ngươi cũng nên nói một câu, để ta quản lý mới đúng chứ."
Tô Việt vốn đã mệt mỏi sắp không chịu được nữa, nghe bà không phân rõ phải trái như vậy, càng không muốn nói gì nữa. "Di nương vẫn là nên trở về trước đi, giờ cũng đã muộn rồi. Chuyện quản lý trong nhà vốn do lão phu nhân quyết định, hơn nữa việc quản gia, cũng chỉ là mấy chuyện không quan trọng, ai muốn đi làm chứ?"
"Ngươi chỉ biết đến người ngoài. Ta nuôi ngươi vô ích rồi." Lâm di nương tiếp tục khóc, "Ngươi kiếm nhiều tiền vậy, ngược lại để bọn họ hưởng lợi, ngươi phân cho họ nhiều tiền như vậy, sao không nhớ đến ta?"
Tô Việt khuyên bà: "Trong tay con có tiền, chẳng lẽ còn để di nương phải chịu thiệt sao? Người muốn dùng tiền thì nói với Mặc Trúc để hắn đưa cho người."
Lâm di nương hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ta nói cho con biết, con mệt sống mệt chết lão phu nhân cũng không nhớ đến con, có của tốt gì đều chia cho bốn nha đầu kia. Nghe nương nói, nếu bọn họ không muốn gặp chúng ta, chi bằng chúng ta đường ai nấy đi, con mở cửa hàng, cũng không cần quan tâm đến bọn họ, tránh để bọn họ không làm gì chỉ chờ chia tiền."
Sắc mặt Tô Việt đen lại, "Di nương, người nói chuyện càng ngày càng quá phận rồi đó, những lời đó sau này đừng nhắc lại nữa, nếu không lão phu nhân tức giận, di nương đừng trách."
Lâm di nương nghe vậy vừa nghĩ khóc to lên nhưng lại sợ gây ra tiếng quá lớn, đành phải nghẹn ngào nói: "Còn không phải là do nương nghĩ cho con sao? Con kiếm tiền liền không nhớ đến nương nữa sao? Để nương bảo quản giúp con? Chẳng lẽ di nương thì không phải là nương của con sao? Hơn nữa, đại phòng đã làm được gì? Hỉ Thước đã làm được gì? Con còn cho bọn họ tiền?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...