Đời người chính là vui vẻ lúc bắt đầu, buồn bã lúc kết thúc.
Những chuyện giao tranh chém giết, lục đục với nhau, tất cả là vì cái gì?
Lúc sắp chết nhìn lại khi bắt đầu, quyền thế, mỹ nhân, phú quý, công danh, hưởng thụ,...Gần như đã không còn gì quan trọng nữa, nhất là khi đã mất đi, cũng không thể trở lại được nữa.
Lúc này, chỉ muốn được nắm lấy tay nàng, nhìn đuôi mày khóe mắt nàng khi cười, nhìn nàng và ông cùng già đi, từ phong hoa tuyệt đại đến ôn nhu hiền lành, trên mặt nàng mỗi nếp nhăn đều có một câu chuyện, mỗi biểu cảm trên gương mặt nàng ông đều nhớ.
Cuộc đời trải qua như vậy mới cảm nhận được hạnh phúc, mà không phải như bây giờ, toàn bộ đều tan thành mây khói.
"Vân nhi, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao? Vì sao chưa đến đón ta?" Đôi mắt của ông lim dim, nhìn vào hư không, cố gắng muốn nhìn rõ, như có một tấm màng ở trước, có phải là hiện giờ sẽ không còn những thăng trầm, giống như tổ mẫu sao?
Nhưng ông mặc kệ, tất cả đều không thấy rõ.
Ngực ông quặn đau, hô lớn một tiếng, lập tức ngã xuống long sàng, Lưu Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, thay ông vận công, "Bệ hạ, thỉnh người không nên tức giận."
Hoàng đế cảm cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, lập tức ngất đi.
Đoàn người Tô Mạt rời khỏi Báo Ân tự, trong lòng mọi người đều cảm thấy thoải mái, tinh thần sảng khoái, tuy thời tiết lạnh giá, trên đất toàn là băng, nhưng lại không thấy lạnh.
Mọi người vui vẻ nói chuyện cực kỳ thoải mái.
Khi xuống núi, Tô Mạt để lão phu nhân ngồi kiệu mền, những người khác thì đi bộ.
Xuống đến chân núi thì thay bằng xe ngựa, đi thẳng về Tô phủ.
Trong nhà những người làm đã chuẩn bị xong, rời đi, lưu lại, cao hứng, cô đơn...
Tô Mạt định mùng mười tháng chạp sẽ lên đường, ngày đó sẽ xuất phát.
Buổi tối trước ngày đó, tất cả mọi người đều hưng phấn không ngủ được, dù sao khi trời chưa sáng tỏ bọn họ sẽ lên đường ra đi.
Hoàng Phủ Cẩn không có ý định trở về vương phủ, ở lại phòng Tô Mạt một lúc lâu, Tô Mạt bảo hắn sang phòng Nhị ca nghỉ ngơi nhưng hắn không đồng ý, sau đó ngồi ở phòng ngủ của Tô Mạt tĩnh tọa luyện công.
Tô Mạt lại cùng mấy người Kim Kết nói chuyện, đều không ngủ được.
Thủy Muội nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hình như tam tiểu thư có chuyện không vui."
Tô Mạt nghi hoặc nhìn nàng một cái, "Sao lại như vậy?"
Đúng ra hiện giờ Tô Hinh Nhi đã không còn là một cô gái điêu ngoa nữa, tại sao lại không vui?
Kim Kết cẩn thận trang điểm cho Tô Mạt, nói nhỏ: "Ta biết một chút, nhưng không chắc có đúng hay không."
Tô Mạt lườm nàng một cái, "Biết còn không chịu nói?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...