Chẳng lẽ hai tỷ muội này ở vương phủ phải làm việc như nha hoàn sao? Không phải là làm tiểu thư?
Suy nghĩ một chút, nàng liền hiểu ra, tất nhiên hai tỷ muội nay vẫn là khách quý của vương phủ, nhưng cũng tự mình xuống bếp nấu gì đó cho Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cũng không có tức giận, ngược lại cười rộ lên.
Nhạc Lâm Nhi nhìn thẳng Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia tỷ tỷ vô cùng đau đớn."
Ý tứ là muốn hắn đích thân đưa hai nàng trở về mới được.
Hoàng Phủ Cẩn giống như không hề nhận ra ý nàng, vẫn như cũ nói: "Lưu Vân, Lưu Hỏa, các ngươi chiếu cố hai vị cô nương cẩn thận, đưa các nàng về."
Nước mắt của Nhạc Phong Nhi rơi đầy mặt, che mặt khẽ nấc, hành lễ với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ, "Tỷ muội Phong Nhi thất lễ, gây phiền toái cho lão phu nhân và quốc công, tỷ muội Phong Nhi vô cùng áy náy, mong hai ngài thông cảm. Tỷ muội Phong Nhi về trước."
Tuy rằng lão phu nhân không có kiên nhẫn, lại không thể không cho Hoàng Phủ Cẩn mặt mũi, cười cười, bảo Trương mama thưởng cho một chút.
Khi Nhạc Phong Nhi đi qua bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, thân người hơi lung lay, ngã về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Nhạc Lâm Nhi kinh hô một tiếng, những hạ nhân đứng xung quanh thì liếc mắt xem thường...
Mọi người đều cho rằng Nhạc Phong Nhi nhất định là giả vờ, nhìn nàng cả ngày đều hai mắt đẫm lệ, bộ dạng mềm mại đáng thương, một khi đã vậy thì ở trong nhà đi, ra ngoài này làm gì chứ?
Nếu như đi ra ngoài thì nên có chút phong thái chứ.
Nhìn thấy Nhạc Phong Nhi sắp ngã vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, sắc mặt lão phu nhân và Tô Nhân Vũ đều trầm xuống, Tô Mạt vẫn cười như cũ, không có biểu hiện gì cả, giống như nàng đã sớm đoán được trước.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng phất ống tay liền như có một bàn tay vô hình đẩy ngược thân mình của Nhạc Phong Nhi, khiến nàng ta ngã về phía Nhạc Lâm Nhi.
Nhạc Lâm Nhi vội vàng đỡ nàng, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Nàng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia, nhất định là tỷ tỷ bị bỏng nặng, thân thể của tỷ ấy vốn yếu ớt, không thể chịu được hành hạ, người xem....."
Hoàng Phủ Cẩn không nói gì, ngược lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt Nhi, chuyện của nữ giới ta không hiểu, nàng đến nhìn xem đi."
Sắc mặt của Nhạc Phong Nhi vốn đã tái nhợt, hàng lông mi dài mang theo chút nước mắt, nghe thấy Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy, thân thể run rẩy, từ từ mở mắt, buồn bã nói: "Vương gia, không cần phiền đến Tô tiểu thư. Ta, ta có thể chịu được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...