Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Thế nào, ông nghĩ ta sẽ không bao giờ biết sao? Tất nhiên là ông không nói thì sợ rằng trên đời này sẽ không có ai biết được chân tướng, bọn họ cho rằng ta là con trai của Tiên hoàng, bảo vệ ta ở khắp nơi, tâng bốc ta, chỉ có mình ông là biết chân tướng mọi việc, tại sao ông lại lừa dối thiên hạ như vậy?”
Ánh mắt của hắn u ám nhìn thẳng Diệp Tri Vân, ánh mắt hắn lạnh như băng, Diệp Tri Vân thở dài: “Nếu là người khác, ta sẽ không nhân nhượng, nhưng dù ngươi có bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa.” Ông từng bước đi lên trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Vu Hận Sinh, “Mẫu thân của ngươi và mẫu thân của ngươi là bạn tốt của nhau, tất nhiên sẽ không đành lòng….”
“Câm miệng!” Hai mắt Vu Hận Sinh đỏ ngầu, vung tay lên, hung dữ nói: “Ta không muốn nhắc về người đó, bà ta không xứng làm một mẫu thân, không xứng.”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng bảo vệ Tô Mạt, tránh cho hắn làm nàng bị thương.
Ánh mắt của Tô Mạt hơi chuyển, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Lâu, trên mặt hắn lộ ra vẻ phức tạp không yên, khiến cho nàng có một suy nghĩ ~ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ? Nếu không tại sao hắn lại có vẻ mặt vừa thương xót vừa khinh miệt như vậy?
Tiêu Vũ Lâu cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu về phía nàng, vẻ mặt đã khôi phục lại như cũ, khẽ mỉm cười với nàng.
Ở bên kia Diệp Tri Vân vẫn đang giằng co với Vu Hận Sinh, “ Bây giờ ngươi có thể đi, chỉ cần ngươi không sinh chuyện nữa thì ta sẽ không công bố bí mật của ngươi, ngươi vẫn có thể dùng thân phận đó tiếp tục sống.”
“Phi.” Vu Hận Sinh cười lạnh, “Ông cho rằng ta cần sao? Ông cho là bọn họ sẽ cho ta cơ hội sao? Bọn họ chỉ muốn lợi dụng cái thân phận này thôi, thiên hạ này, có kẻ nào chịu dâng cho người khác? Có ai là không tư lợi? Ngoài miệng thì đầy nhân nghĩa và đạo đức, nói đến giang sơn nào, còn không phải là để thỏa mãn tư tâm của họ? Ta vì sao phải làm những chuyện ngu xuẩn đó.”
Ánh mắt hắn ngoan độc nhìn qua mọi người, dừng lại trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn, “Còn ngươi, ngươi cho là họ muốn tốt cho ngươi sao, ngươi cũng chỉ là kẻ đáng thương giống ta mà thôi, bị người khác lợi dụng, hahaha…”
Tô Mạt khẽ thở dài một cái: “Vu Hận Sinh, ngươi nhầm rồi, nếu như chính bản thân ngươi không muốn bị người khác lợi dụng, thì không ai có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.”
Nàng tự dung xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhân bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà chết, đấu tranh một trận, nàng mới có được ngày hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...