Đúng với lời của Hoàng Phủ Cẩn, khi Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, biết được
tình trạng của bản thân hắn không hề ngạc nhiên, dáng vẻ mặc cho số phận quyết định. Nhưng vì an toàn của hắn, tạm thời Hoàng Phủ Cẩn để hắn ở
lại quán trà, ở cùng đám người Tiêu Vũ Lâu, như vậy những tên áo trắng
kia cũng không dám hành động tùy tiện.
Những cơn đau đầu của Hoàng Phủ Giác rất đau đớn, cũng may có Tiêu Vũ
Lâu nghĩ ra biện pháp giúp hắn, có thể giảm bớt đau đớn, dù vậy, nhưng
cũng không phải bản thân mình trải qua, ngay cả Tô Mạt cũng phải bội
phục hắn, cứ tưởng rằng Hoàng Phủ Giác chỉ là một hoàng tử nho nhã, yếu
đuối, dù có ít võ công, cũng không phải là cao thủ, không nghĩ tới hắn
có thể chịu đựng được như thế.
Trong khoảng thời gian này Hoàng Phủ Giới vẫn sống ở vương phủ.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có đi qua thăm hắn, dường như hắn có điều muốn nói, nhưng lại ấp úng không nói ra.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt bởi vì chuẩn bị đến địa cung nên rất bận rộn,
cũng không có thời gian trông nom hắn, có thể vì phụ hoàng bị giam lỏng
nên hắn không được thoải mái, lại thêm tình hình triều đình hiện giờ
không ổn định, trong lòng hắn cũng có chút hoang mang, an ủi hắn mấy
câu, hai người liền rời đi.
Ai ngờ đi đến cửa, Hoàng Phủ Giới lại chạy tới, do dự nói: “Nhị ca, chúng ta có cứu phụ hoàng ra?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt một cái, Tô Mạt quay lại nói với Hoàng Phủ Giới: “Ngươi có chuyện gạt chúng ta phải không?”
Hoàng Phủ Giới cắn môi, do dự một lúc, rồi lắc đầu: “Ta làm gì có chuyện gì. Ta muốn nói là Vu Hận Sinh nếu đi ám sát ta, vậy hắn có ra tay ám
sát phụ hoàng hay không? Nếu như phụ hoàng lên triều, Tả Minh Thụy sẽ
không dám lớn lối như vậy?”
Bây giờ, Tả Minh Thụy đã nắm giữ một nửa triều đình, tích cực khôi phục
lại chế độ thời nữ đế, muốn để cho nhi tử của nữ đế là Vu Hận Sinh làm
hoàng đế, này … Thật là bất khả tư nghị. Hoàng Phủ Giới không có cách
nào hiểu được.
Tô Mạt khuyên hắn: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cứu phụ hoàng của
ngươi ra, còn đệ hãy ở trong phủ cho đàng hoàng, không nên tùy tiện ra
ngoài, tránh gặp phải bất trắc. Những chuyện khác ngươi không cần lo,
chỗ của Bệ hạ, chúng ta đã phái người âm thầm bảo vệ.”
Ngoài Lưu công công đã trở lại, Diệp Tri Vân cũng phái người canh
chừng đồng thời bảo vệ, nàng cũng có người ở đó, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa Tả Minh Thụy cũng không dám hành thích vua, Vu Hận Sinh sẽ không thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...