Hắn cười cười, vỗ vỗ bên giường, “Ngươi sợ cái gì, trẫm sẽ không miễn cưỡng ngươi, chuyện này không cần nói cho người khác, ngươi nói cho phụ hoàng xem, ngươi muốn làm cái gì.”
Hoàng Phủ Giới vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn ngồi xuống, nói: “Phụ hoàng, ta muốn giống như Nhị ca, làm một Đại tướng quân trên chiến trường.”
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, võ công tốt, tính tình mạnh mẽ, nhưng cũng đơn thuần, đối với quan trường không thích lắm, thích minh đao minh thương (ý chỉ thích mọi chuyện thẳng thắn, rõ ràng). Chẳng qua là hoàn cảnh cũng tạo người, không biết tương lai hắn trưởng thành thêm, còn đơn thuần như thế, không có lòng khác.
Hoàng đế từ trong tay áo móc ra một con hổ trạm khắc tinh xảo, đưa cho Hoàng Phủ Giới, “Cái này ngươi cầm thay phụ hoàng, không để cho ai nhìn thấy, không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm Nhị ca, Ngũ ca và Tô Mạt, biết không?”
Hoàng Phủ Giới có vẻ khó hiểu: “Phụ hoàng, cái này là gì vậy?”
Hoàng đế chỉ ngưng mắt nhìn hắn, “Đáp ứng phụ hoàng trước đã.”
Hoàng Phu Giới suy nghĩ một lúc, liền đáp ứng, chỉ cần hắn chịu đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Hoàng đế nói: “Ngươi cất kỹ, chờ một ngày nào đó, phụ hoàng sẽ cho ngươi một đạo ý chỉ.”
Hoàng Phủ Giới mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn cẩn thận cất vào túi nhỏ bên người.
Nhìn hắn cất xong, hoàng đế nói: “Về phần chuyện Tô Mạt, ngươi không cần để ý, phụ hoàng thật sự sẽ không ép nàng, chỉ là muốn nàng cùng Nhị ca ngươi làm một chuyện.”
Đôi mắt Hoàng Phủ Giới sáng lên, “Phụ hoàng, thật sao?”
Hoàng đế vuốt cằm, “Quân hí vô ngôn, phụ hoàng làm sao phải lừa ngươi.”
Hoàng Phủ Giới cao hứng, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, cả người lập tức thoải mái hơn.
Hoàng đế dặn dò hắn mấy câu, sau đó để cho hắn đi tìm Tề vương, xem xem có cần giúp gì không.
Hoàng Phủ Giới đứng dậy, cung kính hành lễ, trong mắt hàm chứa nước mắt, “Phụ hoàng, vậy ta đi.”
Hoàng đế khoát tay một cái, hắn liền lui ra ngoài.
Tô Mạt ở trước điện nhìn hắn ra ngoài liên cười, chờ hắn đến trước mặt, nàng liền cười nói: “Này, Bệ Hạ cho ngươi thứ gì tốt sao?”
Hoàng Phủ Giới ngẩn ra, theo bản năng sờ túi bên người, muốn gật đầu, lại giật mình lắc đầu một cái.
Tô Mạt bật cười: “Ta sẽ không tranh của ngươi đâu, ngươi muốn đi đâu?”
Hoàng Phủ Giới hơi nghiêng đầu, nhìn nàng một chút, da mặt nàng nhẵn nhụi, trong nét xinh đẹp còn có thêm chút đáng yêu của trẻ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...