Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn.
Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.
Bởi vì hiện tại vẫn đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, nếu có gương mặt xa lạ ra
vào sẽ bị truy hỏi ba đời tổ tong, cho nên Tiêu Vũ Lâu vẫn nên ở tại trà lâu là thích hợp nhất.
Tiêu Vũ Lâu nhìn Hoàng Phủ Cần, cười
cười: “Vương gia có thể bình an trưởng thành, lại có thành tựu, nói vậy
sư phụ lão nhân gia người cũng đã đạt được ước muốn, không cần tiếp tục
lo lắng.”
Đột nhiên hắn nói như vậy Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy kỳ
quái, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn. Trước đây quả thật nghĩa phụ
rất khẩn trương, sợ hắn sẽ bị người độc chết, lại sợ hắn bị người ám
hại, sợ hãi có người ở trước mặt hòng đế nói xấu hắn, liền liều mạng vội vàng bắt hắn học võ công, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, ông sẽ chạy ra
khỏi cung ngay lập tức.
Vì không muốn Diệp Tri Vân tức giận nên
mọi người gạt ông, không nói tin tức Tiêu Vũ Lâu vào kinh cho ông biết.
Mà cũng bởi vì ông tức giận sẽ làm cho nội thương của ông có chút khởi
sắc sẽ trở nên xấu hơn. Những thời điểm ông tức giận, thật ra đại đa số
đều trốn ở một nơi hờn dỗi.
Mấy ngày sau, Tiêu Vũ Lâu truyền tin cho Tô Mạt, nói rằng đã tìm hiểu được nguyên nhân.
Tô Mạt cảm thấy rất bội phục Tiêu Vũ Lâu. Xem ra Thái Bình các phi thường
cường đại, nàng chẳng qua cũng chỉ động đến một chút da lông mà thôi.
Hoặc là nói, bởi vì đại bộ phận Thái Bình các được Tiêu Vũ Lâu nắm trong tay, người mà nàng hay dùng cũng chỉ có A Lí, Lưu Vân, miễn cưỡng cũng
có thể tìm hiểu được tin tức trong dân gian, còn nếu muốn biết được tin
tức trong cung, xem ra còn kém rất nhiều.
Cũng may nàng không
ghen tị với Tiêu Vũ Lâu, không muốn tranh giành công lao với hắn, hy
vọng hắn cũng sẽ không có khúc mắc với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, miễn cho
đến một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ
Cẩn đi vào trà lâu, Tiêu Vũ Lâu thay một thân quần áo thuần trắng không
có hoa văn, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, bộ dạng không nhiễm bụi
bặm, sắc mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt.
Mấy người chào hỏi, ngồi xuống, Lôi Hoa dâng trà.
Sau khi hàn huyên, sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nghiêm lại, nặng nề nói: “Nếu chúng
ta đi lấy huyền băng châu, chỉ sợ sư phụ thật sự đánh chết chúng ta.”
Tô Mạt rùng mình.
Tiêu Vũ Lâu tiếp tục nói: “Vì huyền băng châu hiện giờ dùng để bảo hộ phượng thể của hoàng hậu, duy trì nàng sẽ không bị năm tháng ăn mòn, dung nhan vẫn như lúc đầu. Nếu lấy huyền băng châu đi, hoàng hậu sẽ hóa thành
xương khô, trở thành xác chết hơn mười năm. Sư phụ không đồng ý, hoàng
đế cũng sẽ không cho phép.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...