Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Mỗi ngày không khóc không nháo, một đôi mắt đen như hai quả nho lấp lánh ánh nước, cực kỳ khả ái.
Chỉ là không thích nói chuyện.
Từ lúc kêu cha, tổ mẫu, tỷ tỷ, ca ca, sau đó sẽ không chịu nói tiếng nào,
chỉ thích mở to hai mắt nhìn mọi người nói chuyện, hơn nữa còn thích gió thổi. Chỉ cần có gió thổi qua hai má, bé sẽ híp lại hai mắt cười ha ha.
“Mập Mạp ngoan, kêu tỷ tỷ, tỷ… tỷ.” Tô Mạt kiên nhẫn dụ dỗ bé, mỗi khi bé
làm ra bộ dáng muốn kêu cuối cùng lại cười khanh khách, sau đó lực chú ý lại bị châu sai trên đầu nàng thu hút, hai tay với lấy, miệng còn ô ô
nói gì đó.
Mọi người đang vui cười, Lăng Nhược vào nói Vương gia mời tiểu thư đi qua.
Tô Mạt vì để mọi người không lo lắng chuyện của Tần Nguyên Quân nên vẫn
lừa bọn họ qua một đoạn thời gian nữa Tần Nguyên Quân sẽ khôi phục trí
nhớ, thân thể khỏe mạnh. Vì vậy bọn họ đều nghĩ hắn sẽ khỏe lên, căn bản không biết chuyện tình huyền băng châu cùng kim châm trong đầu.
Nghe Lăng Nhược nói, Tô Mạt lập tức đi thay quần áo, mang theo Lăng Nhược
một đường đi đến Tề phủ. Còn chưa thấy Hoàng Phủ Cẩn đã thấy Diệp lão
nhân.
Diệp lão nhân nghiêm mặt, bộ dáng nóng nảy ở trong cửa chặn nàng lại, mắng: “Nha đầu ngươi bị quỷ ám rồi. Ta nói không cho các
ngươi hỏi thăm chuyện huyền băng châu, sao các ngươi lại không nghe? Còn dám vì chuyện này mà dùng Thái Bình các, không muốn sống nữa? Để hoàng
đế biết chuyện này, các ngươi có bao nhiêu cái đầu?” (vì chỗ này DTV
đang tức giận nên mình để là ta ngươi nhé)
Tô Mạt không nghĩ đến
ông lại mượn danh Hoàng Phủ Cẩn lừa nàng đến răn dạy. Nghĩ ông cũng là
vì muốn tốt cho mọi người nên không mở miệng. Chờ đến khi ông mắng đủ,
nàng mới cười nói: “Cha nuôi, chúng con chỉ là muốn mượn tạm, cứu Tần ca ca…”
“Cái gì Tần ca ca Kiền ca ca, hắn thì tính là cái gì, hắn
đáng giá để vận dụng lực lượng bí mật sao?” Diệp Tri Vân giận đến mức
muốn nổ tung, đôi mắt xinh đẹp ngưng tụ gió lốc, giống như lúc nào cũng
có thể có sóng to ngập trời.
Nghe ông nói Tần Nguyên Quân như vậy, Tô Mạt không nói gì nữa. Trong lòng nàng, Tần Nguyên Quân đã là người nhà của nàng rồi.
Diệp Tri Vân cũng thế, vì vậy nàng dứt khoát không nói lời nào.
Diệp Tri Vân trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi như thế nào không nói? Chẳng lẽ vì
cứu một Tần Nguyên Quân mà một đống người phải chết, ngươi cảm thấy như
vậy là có lời?”
Tô Mạt không nói.
Diệp Tri Vân lại càng
tức: “Ngươi không cần học tiểu tử kia, không có lý sẽ không lên tiếng.
Ngươi cho rằng các ngươi giả câm điếc ta sẽ mềm lòng. Ta nói cho các
ngươi, muốn ta chết thì có thể, nhưng muốn lấy huyền băng châu thì nghĩ
cũng đừng nghĩ.”
Tô Mạt nhu thuận nói: “Cha nuôi, chúng con sai rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...