Tô Mạt không cho là
đúng, nhưng cũng không muốn xen vào, hoàng đế lần này bị dọa không nhẹ
nên muốn không chế tất cả những người tập võ, muốn bẩn than nắm rõ đường đi nước bước của họ.
Nàng vừa trở về, tự nhiên muốn ở yên trong phủ, không muốn bước ra khỏi cửa.
Nàng có đến thăm lão phu nhân, tuy bà không bị thương gì nặng nhưng tuổi bà
đã lớn, nguyên khí bị hao tổn là không thể tránh khỏi, chỉ có thể từ từ
điều dưỡng.
Nàng về tới nhà, Tô gia như được cấp thêm sinh khí,
mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Trương ma ma, lão phu nhân
bị bệnh, Quốc Công lo việc bên ngoài, nhị thiếu gia cũng không thể giúp.
Trong nhà quả thực......
Thỉnh an lão phu nhân xong, Tô Mạt đi qua nhìn Hỉ Thước với đệ đệ.
Thấy hắn như một con mèo nhỏ, nàng chỉ đứng nhìn, không dám bồng lên, sợ không cẩn thận lại làm nó bị thương.
Nó thực ngoan, không khóc, không nháo, chỉ đều đều ngủ.
Nàng không ở lại lâu, dặn dò mọi người chiếu cố hai mẹ con cho tốt rồi dẫn
các tỷ về phòng mình. Mấy tỷ muội bên trong nói chuyện suốt đêm.
Kim Kết với Thủy Muội không về chung với nàng, trong nhà chỉ có Hoàng Oanh
cùng vài nha đầu hầu hạ nàng, Tô Hinh Nhi liền đề nghị, ba tỷ muội ở
chung , bọn nha đầu cùng nhau hầu hạ, cũng bớt lo.
Tô Hinh Nhi
nhanh chóng đem chuyện của nhị tiểu thư kể cho Tô Mạt nghe: “ Mạt nhi
tốt ơi, may là muội về rồi. Muội không biết đâu, mấy ngày nay ả kiêu
ngạo thấy mà ghét, đi đường mà đuôi vểnh lên luôn.”
Thích khách
xuất hiện trong cung đúng là làm Tô Hinh Nhi hoảng sợ nhưng vẫn không
làm nàng quan tâm bằng chuyện thích khách ám sát Tổ mẫu, còn cả chuyện
của Tô Văn Nhi nữa.
Dù sao tân quân đăng cơ, Tô gia vẫn ở đây, vẫn là thần tử của tân hoàng.
Tô Mạt mỉm cười:“Tam tỷ đừng nóng, nàng ta chỉ là một than tầm gửi, sống bám vào cây, đại thụ chưa ngã, nàng làm sao đổ được?”
Tô Hinh Nhi cũng hiểu được đạo lý này, gật gật đầu: “ Tỷ biết, nhưng vẫn tức.”
Tô Mạt thân thiết nắm tay tỷ tỷ: “ Nàng làm lương đệ của nàng, không liên quan chúng ta.”
“Nhưng mà ta tức!”
Tô Mạt cầm các nàng thủ,“Không cần tức, nàng có thể làm lương đệ có thể,
nhưng không làm gì được chúng ta, cùng chúng ta không liên quan. ”
Chuyện này liên quan đến mặt mũi gia tộc, nàng tin phụ thân và tổ mẫu sẽ thận trọng xử lý, không làm mất mặt Tô gia.
Ngày hôm sau, Tô Mạt tới Tề vương phủ thăm Lăng Nhược, nghe ní vết thương
của nàng ấy đã tốt hơn nhiều, chỉ là còn cần phải nghỉ them mấy ngày mới khôi phục.
Tô Mạt khuyên nàng an tâm nghỉ ngơi, sau đó đi qua thăm Diệp Tri Vân với anh em Lưu Vân.
Lưu Niên đã chết, vì cứu hoàng đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...