Thế núi lạ kì ở Dã Kê vừa giúp mà cũng vừa hại kẻ địch.
Hiện giờ, thế lực họ bị phân tán, các đương gia ở những ngọn núi xung quanh
đó cho dầu có nhìn thấy chủ trại bi tấn công cũng không cách nào ứng cứu kịp lúc, chỉ có thể bị quân triều đình lần lần đánh hạ, từng tốp từng
tốp đầu hàng, khác chăng là ở thời gian, có người sớm, có kẻ muộn.
Hoàng Phủ Cẩn nắm bàn tay nhỏ của Tô Mạt, nghiêm túc nghe nàng nói: “Núi Dã
Kê có nhiều sơn động, chắc chắn có bí ẩn, có thể có người lợi dụng đó mà ẩn nấp, chúng ta cần lục soát thật kĩ.”
Cho dù không đi sâu từng hang, ít nhất cũng phải biết được có bao nhiêu hang, vị trí cụ thể từng chỗ, tránh bị động.
Nàng nghĩ, chắc chắn một trong số đó là chỗ Vu Hận Sinh huấn luện binh lính.
Một đường tấn công, nàng chỉ toàn gặp sơn tặc bình thường, mấy người Tô Trì giáp mặt hôm đó hoàn toàn không xuất hiện, chắc chắc chúng phải ẩn nấp
đâu đó quanh đây. Nàng nhất định phải tìm cho ra.
Đang đau đầu
tìm cách, thình lình, tiếng mắng to vọng tới khiến nàng nhẹ hẳn cả
người: “Hoàng Phủ Cẩn, ngươi đứng lại cho ta, đường đường Tề Vương lại
nhân lúc Đại công tử ta đi vắng làm ra loại chuyện trộm đạo này, thật là vô sỉ! Uổng công lão tử chờ ngươi!”
Vốn dĩ, hắn chuẩn bị sẵn đủ
thứ cạm bẫy, chỉ chờ Hoàng Phủ Cẩn nhảy vào, ai ngờ không những Hoàng
Phủ Cẩn có phòng bị mà Tô Mạt cũng đổi hướng lên núi, khiến hắn bỏ công
vô ích, cục tức này sao hắn nuốt trôi.
Vì thế, hắn nhịn không nổi, nhào ra sỉ vả.
Tô Mạt bật cười:“ Ê, bọn ta là trộm đạo thì đại công tử các ngươi là cái gì?”
Đại công tử ? Tô Mạt linh hoạt suy nghĩ, không biết đại công tử mà đám biến thái này tôn sùng còn kinh dị cỡ nào?
Hắc tháp hán tử sai người đốt thêm đuốc, ánh lửa sáng rực một vùng: “ Hoàng Phủ Cẩn, có gan bước ra đấu với lão tử, lão tử không đem người băm vằm
trăm mảnh, ta không phải họ Vu.”
Tô Mạt cũng lớn tiếng gào lại: “ Ê, ngươi vốn đâu phải họ Vu. Ngươi họ Hắc, kêu Cẩu Hùng” ( Nếu mình
đoán không lầm, hắc cẩu hùng là gấu chó, lông đen thui đó.)
Lời Tô Mạt làm hắn tức sùi bọt mép: “ Bọn ngươi có ngon xuống đây, chỉ giỏi chui rúc!”
Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Hoàng Phủ Cẩn đã bay qua, dưới ánh lửa như hùng ưng giương cánh.
Giữa hai bên có tới ba khe núi, khe nào khe nấy sâu hơn mười trượng, té xuống bảo không chết không lấy tiền.
Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên như không, cứ như người ta bước qua một rảnh nhỏ, mặt không đổi sắc đáp xuống trước mặt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...