Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Lúc trước, nàng nửa
chiêu nửa thức còn không biết nhưng từ sau khi học bộ tâm pháp này, các
điểm khinh công cùng những công phu khác cũng tiến bộ rõ rệt.
“Tĩnh điện hạ, chàng thử nghĩ những kẻ đó là do ai phái tới?
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: “Ta nghĩ không ra. Tuy ta chưa gặp hắn lần nào nhưng áp lực cùng uy hiếp dạng này cũng đáng để tâm.”
Tô Mạt cười: “Có thể làm cho Tề vương danh chấn thiên hạ có cảm giác áp bức, người này không tầm thường nha!”
Hoàng Phủ Cẩn không đáp, vuốt mũi nàng: “ Thời gian này không được đi xa, nhớ chưa?”
Tô Mạt lè lưỡi, bắt chước quân nhân khom người: “Tuân lệnh!”
Nhìn động tác cổ quái của nàng, Hoàng Phủ Cẩn vừa thích vừa bất đắc dĩ: “Nhớ đem tin tức báo cho Tiền cô cô.”
Tô Mạt lắc đầu: “Tiền cô cô nói, những chuyện tiêu diệt đạo tặc không cần nói, cô cô chỉ đi theo chúng ta tới Trầm gia.”
Ở lại mấy ngày, một chút tin tức về hắc y nhân cùng gã đàn ông mặt giáp
đen cũng không có, cho dù là nha môn Lai Châu hay người của Tô Mạt đều
không cách nào tra được. Cứ như thể những người đó không hề tồn tại.
Hơn nữa, lúc ở Úc Liêu thành bọn họ cũng không xuất hiện, có thể bọn họ trốn ở trong núi, không muốn gây chú ý cho người khác.
Tô Trì coi như xui xẻo, vừa ra quân đã đụng phải kẻ địch lợi hại.
Tô Mạt có cảm giác đám người này không phải nhằm vào Hoàng Phủ Cẩn mà đến, dù sao thanh danh Hoàng Phủ Cẩn bên ngoài khá lớn, người mong muốn cùng hắn so tài cao thấp không phải ít.
Tuy Hoàng Phủ Cẩn không biết, hơn nữa hắn không phải hạng người phô trương nhưng người có sở thích kì quái nhiều lắm.
Khó bảo đảm sẽ không có người đem hắn làm mục tiêu nỗ lực hoặc lấy mục tiêu giết hắn để trở nên nổi tiếng…
Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đi thăm Tô Trì cùng các binh lính bị thương.
Tô Trì đối Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt có oán hận, hờ hững, Tô Mạt tự nhiên
không thể quản, nàng chỉ hỏi các binh sĩ có nhận xét gì về nhóm đạo tặc.
Có người nói:“Tô tiểu thư, chúng ta cảm thấy nhóm đạo phỉ này không bình
thường, có người cực kì lợi hại, nhưng cũng có kẻ vô cùng yếu ớt.”
Nhiều người lập tức hưởng ứng theo, nói mình cũng có suy nghĩ tương tự. Tô
Mạt liếc Hoàng Phủ Cẩn, cả hai cùng bay nhanh trao đổi một ý nghĩ.
Tô Trì khó chịu nhìn Tô Mạt, hừ lạnh: “Nếu không muốn cứu ta, cần gì cho người ra tay cứu? Giả mù sa mưa .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...