Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Hình như Hoàng Phủ Cẩn muốn ở Khang Châu này lâu, với lại người đi theo cũng ít nên hắn không
chọn nghỉ tại trạm dịch mà trực tiếp thuê một viện lớn gồm hai nhà làm
chỗ dừng chân, hắn cùng Tô Mạt ở phía đông, Hoàng Phủ Giác ở phía tây,
bắt đầu cuộc sống.
Ngày này trùng vào dịp mừng tiết Đoan ngọ,
trước cửa nhà nào cũng giắt ngải, xương rồng cùng tỏi để trừ tà tránh
độc. Trên đường phố phi thường náo nhiệt, bánh chưng, túi hương, chỉ
thêu… thứ gì cũng có. Các gia tộc khắp thành Khang Châu đều tới đây tham dự đại hội thuyền rồng.
Nhóm Hoàng Phủ Cẩn cởi bỏ quần áo quan
viên, khóac lên người quần áo của bá tánh bình dân, dẫn Tô Mạt đi hít
thở không khí tiết Đoan ngọ.
Từ đại viện ra, dạo phố hết một vòng, Tô Mạt thấp giọng nói:“Những người đó còn đi theo chúng ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cười , dịu dàng nắm tay nàng:“Tô Trì không có động tĩnh, Hải Nhất Đao chỉ có thể nhìn chằm chằm chúng ta .”
Hoàng Phủ Giác mua mấy túi hương đang cầm thưởng thức, nghe vậy thì hỏi:“Nhị ca, chừng nào chúng ta ra tay?”
Bọn họ ở Khang Châu cũng mấy ngày rồi.
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Đệ đã không kiên nhẫn thì bọn Hải Nhất Đao càng nóng ruột hơn. Đệ cứ đợi đi, rất nhanh sẽ có tin thôi.”
Tô Mạt rất muốn đi lấy tin tức, nàng đã sớm sai ngươi điều tra, nhưng
Hoàng Phủ Cẩn nói cẩn thận vẫn hơn. Dù sao đây cũng là vùng giáp với Lai Châu, cũng là địa phương bị thế lực các nơi để ý.
Bọn họ không
thể sơ sót dù chỉ là một ít. Hắn không muốn nàng có một chút xíu nguy
hiểm nào. Nếu lực lượng của nàng bị lộ, rất nhiều phiền phức sẽ thi nhau kéo tới.
Chờ chuyện của Hải Nhất Đao chấm dứt, nàng lại sử dụng đến lực lượng của mình. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp,
một chút không cẩn thận sẽ để lại manh mối khiến người sinh nghi.
Đối với những lão hồ li mà nói, dù là một chút dấu vết cũng sẽ tra được rất nhiều chuyện.
Tất cả họ đều đang bị theo dõi gắt gao, nếu bọn họ cùng với thuộc hạ tiếp
xúc bất luận kẻ nào, đi tới địa phương gì đều đã bị người điều tra cẩn
thận, vì thế rất dễ bại lộ.
Cho nên, thà hắn tự mình nghĩ biện pháp còn hơn phải liên lụy nàng.
Hơn nữa, nếu Mạt nhi không đến, chẳng lẽ hắn mượn không được ai sao? Tự nhiên sẽ không.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, nháy mắt với thị vệ, nói với Hoàng Phủ
Giác:“Ngũ đệ, chúng ta đế bờ sông ở Khang thành xem thuyền rồng đi.”
Nói xong liền đi nhanh, Tô Mạt nương theo lực hắn mà chạy nên cũng không
tốn sức. Một lát sau, bọn họ đã nghỉ lại ở ngoại ô uống nước.
Hoàng Phủ Cẩn lất nhánh cây vẽ trên mặt đất:“Có nhiều nhóm nhỏ đang giám thị
chúng ta, mỗi cách một khoảng cách sẽ có vài người, nhóm trước sẽ ám chỉ cho nhóm sau tiếp ứng, cứ vậy mà liên tục thay phiên. Khi nãy, chúng ta chạy quá nhanh nên họ không kịp đổi, ta phát hiện vài người vẫn theo
sau chúng ta. Nhưng ta tin nhóm người kế sẽ nhanh chóng thế chỗ. Một khi xuất hiện sẽ không e ngại đối mặt chúng ta, làm như bọn họ không quen
biết gì hết”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...