Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Thái tử cười cười: “Không nghiêm trọng, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ nói chuyện cùng Tô quốc công, thay ngươi đưa người trở về.”
Tô TRì tạ ơn, thái tử cho người đem ngựa của mình đến nói: “Ngươi cưỡi ngựa của ta đi.”
Tô Trì cũng không cự tuyệt, hành trình không thể chậm trễ nữa, hắn lên ngựa liền đuổi theo.
Bên kia thị vệ đã điều từ Tô gia một chiếc xe ngựa đến cho thái tử. Tô Việt và Tần Nguyên Quân đều rất ngạc nhiên khi thái tử cùng thị về bước tới, cuống quýt xuống ngựa hành lễ.
Thái tử khoát tay áo: “Bản cung
bị ngã ngựa, nay bị thương nhẹ, Tô thống lĩnh thay bản cung nam hạ, mọi
người không cần ngạc nhiên.”
Bởi vì Tô Trì đưa mọi người đi ra
phía trước, lại có thị vệ canh chừng nên không ai biết hắn cùng đại tiểu thư nói chuyện gì. Hơn nữa lâu như vậy xe ngựa của đại tiểu thư mới
đuổi kịp, bọn họ đều thấy không hợp lý, lại không thể hỏi. Hiện tại nhìn tình trạng của thái tử lại càng khiến họ tò mò.
Tần Nguyên Quân theo bản năng nắm chặt thanh đao bên hông, sắc mặt rất là khó coi,
trong lòng cảm thấy tức giận nhưng lại không thể phát tác.
Thái tử miễn lễ: “Hồi kinh.”
Hai người đành phải đứng dậy, đều tự lên ngựa.
Tô Trì dẫn theo vài tên tùy tùng cùng vài thị vệ ra sức thúc ngựa đuổi theo rốt cục đuổi kịp đội nhân mã.
Thời điểm hắn đến, Tô Mạt đã lập tức đoán được, nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn
cùng Hoàng Phủ Giác nói: “Xem ra thái tử sẽ không theo chúng ta nam hạ
đâu, hắn đã tìm được thế thân rồi.
Hoàng Phủ Giác lập tức thúc
ngựa lên chặn Tô Trì lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội nói với Lăng Nhược:
“Ngươi trước tiên lưu lại, âm thầm liên lạc cùng A Lý, cho hắn lư lai
cùng A Thành, phối hợp với Lưu Vân giám thị xem thái tử làm trò quỷ gì.”
Lăng Nhược lĩnh mệnh lập tức có ý đi chậm lại, dần dần thoát khỏi đội ngũ rời đi.
Đây là lệnh của thái tử, dù bọn họ không nhận được sự đồng ý của hoàng đế
nhưng vẫn phải vâng theo. Tô Trì cưỡi khoái mã của thái tử, mang theo
thị vệ và bảo đao của thái tử thì không khác gì thải tử đích thân đến.
Hoàng Phủ Giác cười lạnh nhưng vẫn ôn hòa khiêm tốn như trước, không có nửa
điểm bất mãn. Một đường nam hạ đều là cưỡi ngựa đi trên quan đạo, nghỉ ở trạm dịch.
Đối với bọn họ mà nói cưỡi ngựa nhanh hơn so với đi
thuyền. Cưỡi ngựa chỉ mất nửa tháng, nếu đi thuyền thì có lẽ cả tháng
cũng chưa đến nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...