Tô Mạt kinh ngạc phát hiện, vị Bùi tiểu thư này vũ kĩ không tầm thường, hơn nữa không giống cách nhảy cổ đại cho lắm.
Nàng ta đêm cách nhảy của cổ đại kết hợp khá nhuần nhuyễn với kiểu nhảy
không khác hiện đại là mấy, uyển chuyển tinh tế thậm chí...... Làm cho
Tô Mạt càng kinh ngạc là, nàng thế nhưng còn có thể cố ý lắc lắc mông,
bụng, vai ...
Còn đem rất nhiều điệu vũ dân tộc dung nhập vào nữa.
Nàng theo bản năng hỏi:“Bùi tỷ tỷ, lúc trước tỷ ở đâu?”
Bùi Bảo Khương thuận miệng nói:“Từ châu nha.”
Tô Mạt kiểm tra trong đầu vị trí nàng vừa nói xong mới hỏi lại::“Tỷ nhảy
giỏi như vậy có phải do tổ mẫu tỷ tìm người về dạy tỷ không?”
Bùi Bảo Khương hơi khựng lại, sau đó cười lấp liếm: “Muội không biết đâu,
trước đây tỷ bướng bỉnh lắm, tổ mẫu sao quản nổi? Tỷ làm người vui rồi
cải trang thành nam hài chạy ra ngoài chơi. Cái gì thanh lâu nha, hồng
lâu nha, hoa lâu nha, câu lan viện , ta đều đi qua. Thuyết thư , khiêu
vũ , hát hí khúc , xướng khúc , không cái gì tỷ không thấy qua. Ca hát
khiêu vũ hay, tỷ liền lén học.Tỷ còn đi qua dương châu, tô châu, nơi đó
có thiệt nữ nhân người hồ từ phía tây tới, mũi cao, mắt đẹp lắm. Mấy
người đó múa rất giỏi nên tỷ đi học. Tỷ giỏi lắm nha. Cái gì nhìn qua
một lần là thuộc. Cái khác không nói nhưng khiêu vũ, ca hát, nhìn qua
một lần tuyệt đối không quên.”
Tô Mạt gật đầu, cười nói:“Điểm này muội công nhận.”
Bùi Bảo Khương nắm tay Tô Mạt, nghiêm trang nói:“Mạt nhi muội tử, tỷ nói
muội biết nha, tuy bây giờ muội còn nhỏ chưa thấy vóc dáng nhưng tỷ dám
chắc sau này khi muội lớn, vóc dáng chắc chắn rất mê người. Lúc đó, tỷ
sẽ dạy muội múa, bảo đảm làm Tề vương điện hạ chết me chết mệt, không
bao giờ thèm tơ tưởng nữ nhân khác.”
Tô Mạt bật cười, Bùi Bảo
Khương trừng mắt nhìn nàng:“Muội cười gì chứ? Không tin phải không? Tỷ
nói cho muội biết, nam nhân nha, bọn họ thích nữ nhân của mình thanh
thuần nhưng trong lòng họ đều hướng về hồ ly tinh. Cho nên muội cứ đoan
trang trước mặt người khác nhưng cứ việc làm hồ ly tinh ở trước mặt
hắn…..”
Tô Mạt đỏ mặt, ho khan một tiếng, lén nhìn thì thấy Hoàng Phủ Cẩn tựa tiếu phi tiếu xem nàng.
Nàng bừng tỉnh, thì ra nãy giờ các nàng nói gì, Hoàng Phủ Cẩn đều nghe được
hết, nàng vội đi lên bịt miệng Bùi Bảo Khương miệng, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Sau này muốn nói thì nhân lúc đi ngủ không có ai hãy nói, đừng ở ngoài mà nói mấy lời này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...