“Bệ hạ, hạ thần một lòng trung thành với người, sự việc diễn ra tới mức này, thần cũng không còn gì để nói, thần không dám chối tội, nhưng chuyện thích khách, thần…”
Sao hắn không sợ chết chứ?
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi phụ trách chuyện thích khách cũng mệt rồi, trước về nghỉ ngơi đi, chuyện hình bộ tạm thời để Liễu Thị Lang giúp ngươi giải quyết.”
Ngụ ý, Tề Tú Hữu cứ ở đó chờ đi, trừ phi hoàng đế hết giận không thì hắn đừng mơ khôi phục lại chức vị.
Tề Tú Hữu vừa ủy khuất vừa sốt ruột, chuyện này có thể trách hắn sao?
Hắn đập đầu liện tục, nhất quyết không chịu đứng lên, miệng liên nói:“Bệ hạ, thần có tội, thần không thể tự ý về nghỉ được, mong bệ hạ trách phạt, thần một lòng tận trung chưa bao giờ trễ nãi, một lòng vì bệ hạ…...”
Nhìn Tề Tú Hữu quỳ ở đó với tư thế hoàng thượng không tha quyết không đứng dậy, hoàng đế hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn, sai sử Lưu Ngọc:“Lưu Ngọc, mời Tề thượng thư trở về đóng cửa suy nghĩ.”
Lưu Ngọc vung tay lên, hai khóa đao thị vệ tiến lên, lôi Tề Tú Hữu ra ngoài.
Tô Mạt đứng ở bên ngoài nhìn hắn, Tề Tú Hữu tức giận đến trừng hắn, lớn tiếng kêu:“Bệ hạ, thần ủy khuất, thần oan uổng, thần có tội, thần muốn tiếp tục vì bệ hạ hầu hạ, bệ hạ......”
Hoàng đế nhìn Tống Minh Dương đang đứng bên cạnh, hắn vẫn im lặng đứng, giống như một bức tượng điêu khắc, không một chút biểu tình.
“Tống Kinh lịch, ngươi thấy thế nào?”
Tống Minh Dương hành lễ, nói:“Bệ hạ, Tề thượng thư tuy rằng làm việc bất lực, cũng may còn có lòng trung với bệ hạ. Nhưng ngài ấy lại không biết khoan dung với đồng liêu, tìm cơ hội bỏ đá xuống giêng là không đúng. Bệ hạ có xử trí thế nào cũng không quá đáng. Cón về Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ, hai người vốn có công, lại bị Tề thượng thư lẫn lộn đen trắng, đem hai người giam lỏng tra hỏi. Nay thích khách đã chết, không còn đối chứng, nếu không chứng minh được thích khách là ai phái tới, thần nghĩ Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ liền cũng không tội . Thỉnh bệ hạ khai ân.”
Hắn nhấc quan bào quỳ xuống, thay Tô Nhân Vũ cùng Tề vương cầu tình.
Bên ngoài, Hoàng Phủ Giác hừ nhẹ, chuyện này vốn dĩ không cần Tống Minh Dương cầu tình, bởi theo tính cách của hoàng đế, nếu đã trách phạt Tề Tú Hữu, tất nhiên sẽ thả Tô quốc Công cùng nhị ca .
Tống Minh Dương này không thể nghi ngờ là đã giải vậy cho Tề Tú Hữu, giải vây cho bè đảng Tống gia của hắn.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, người khác có thể không biết nhưng hắn biết rất rõ. Chỉ ngắn ngủn vài ngày nhưng tấu chương đã chất cao như núi. Trừ bỏ một số người cố gắng làm việc, còn lại một bộ phận lớn khoanh tay đứng nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...