Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Hoàng đế tặng ngọc bội cho nàng nhưng nàng chưa bao giờ đụng đến, chỉ cần chuyện không quá đáng, nàng cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua.

Nhưng cái tên cẩu nô tài này, nàng càng nghĩ càng tức, hận không thể quay lại đạp cho hắn mấy phát.

Tề Tú Hữu dẫn bọ họ đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn. Trước tiên, hắn cho đòi Tô Nhân Vũ vào chính điện thẩm tra, đến Hoàng Phủ Cẩn, người ta một lời cũng
không thèm nói cho hắn biết.

Tề Tú Hữu không biết Tô Nhân Vũ vì
nể mặt hoàng đế nên mới trả lời hắn chứ nếu không, mười hắn cũng không
lọt vào mắt ông ta chứ đừng nói chi là một.

Hắn ở trước mặt Tô
Nhân Vũ diễu võ dương oai bao nhiêu càng nhục nhã ê chề trước Hoàng Phủ
Cẩn bấy nhiêu, tức đến mức hắn phải đích thân tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn.


Kết quả Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ khinh thường không ngó hắn. Hắn nhất thời
đắc ý đã quên rằng Tô Nhân Vũ dù sao cũng là quốc công, một lòng trung
thành với hoàng đế. Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật nên cho hắn vài
phần mặt mũi.

Nhưng Hoàng Phủ Cẩn là người mà mặt mũi hoàng đế cũng không thèm để vào mắt chứ đừng nói một kẻ tiểu nhân đắc chí như hắn.

Cho nên, hắn nước miếng bay tứ tung hỏi thiệt nhiều vấn đề còn Hoàng Phủ Cẩn vẫn tà tà dựa vào tháp ngủ.

Chỉ cần không phải hoàng đế đích thân thẩm vấn, cho dù người hỏi là thái tử, hắn vẫn ngủ như thường.

Dù sao, ở Đại Chu này, ngoại trừ hoàng đế ra thì hắn là hoàng tử lớn

nhất,đừng nói một Thượng Thư nho nhỏ, có là tả tướng cũng vậy thôi.

Cho nên Hoàng Phủ Cẩn một chút cũng không phối hợp, mặc kệ Tề Tú Hữu nói đến miệng lưỡi đều khô, hắn vẫn thản nhiên ngủ kỹ.

Tô Mạt cho rằng hoàng Phủ Cẩn ở trong này chắc chắn nhận hết ủy khuất, tinh thần bị tàn phá, bị tiểu nhân tìm cách

Nàng vọt vào trong điện, Tề Tú Hữu lập tức đuổi theo, bị Hoàng Phủ Giác chặn lại:“Tề thượng thư,đầu ngài để trên cổ làm gì? Ngài quên nàng ấy là Tề
vương phi tương lai sao?Hay ngài muốn nhị ca một chưởng đánh chết
ngàii?”

Tề Tú Hữu lập tức nhớ tới bboj dáng giận dữ của Hoàng Phủ Cẩn, ngượng ngùng lau mồ hôi, đành phải dừng bước, cùng Hoàng Phủ Giác
chờ ở hành lang.

Hoàng Phủ Giác khoanh tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn dần về tây, vẻ mặt lạc lỏng khiến hắn chẳng hiểu được gì.

Hắn tới gần cửa sổ, muốn nghe xem Tô Mạt nói gì với Hoàng Phủ Cẩn, ai biết
mặt vừa để sát vào cửa sổ thì cửa lập tức rớt xuống. Hắn vội né ra sau,
thêu chút nữa bật ngửa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận