Tuy rằng hoàng đế nhìn thấu mọi sự, nói không cần lo lắng, Tô quốc Công sẽ không sao.
Nhưng gần vua như gần cọp, sự tình rốt cuộc như thế nào, trong lòng mọi người cũng không thể yên lòng, cho nên nói không lo lắng tức là giả.
Chỉ là cũng may hoàng đế đang lúc tráng niên, hơn nữa mặc dù có chút đa nghi, mấy năm nay, cũng đã cải thiện rất nhiều, đối với thần tử cũng tương đối khoan dung.
Sẽ không giống với vài năm đầu mới đăng cơ, động một cái là nổi giận, phê duyệt tấu chương nếu nhìn thấy nội dung soán vị cướp ngôi liền mất hứng, liền tìm cơ hội xử trí quan viên dâng tấu chương đó.
Huống hồ lão phu nhân chắc chắn rằng, nay hoàng đế cũng cần Tô gia, sẽ không tùy tiện xử trí Tô gia.
Chỉ có thể nói có người muốn lợi dụng chuyện có thích khách này, để chèn ép Tô gia, rốt cuộc là ai, đương nhiên liếc mắt một cái liền hiểu ngay.
Xem ra là hoàng đế muốn lợi dụng Tô gia, để làm suy yếu thế lực Tống gia, dù sao quyền thế của Tống gia càng lúc càng lớn, rắc rối khó gỡ, thế lực ưu tú.
Hoàng đế không yên tâm, nhưng Tống gia đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, nhất là Tống tả tướng, người này bảo thủ ngoan cố, trời sanh tính tàn nhẫn, lại mê luyến quyền mưu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Quen dưới một người trên vạn người, sẽ không cam tâm làm người dưới hai người trên hai vạn người kia.
Tô Mạt kết luận phụ thân không có nguy hiểm, nhưng Hoàng Phủ Cẩn......
Nàng luôn cảm thấy có cái gì đó nghĩ không thấu, không hợp lý, lẽ ra dựa theo sự tình phát sinh, nếu không phải do thiên tai ngẫu nhiên như vậy, vậy khẳng định sẽ có manh mối của nó.
Mục đích của người bày ra kế hoạch này, biểu hiện của người bị hại, phản ứng của người xung quanh......
Lấy ích lợi quy về người nào đó để phán đoán chuyện này, tựa hồ cũng không thông, dù sao mọi người cũng không phải là con rối, sự tình luôn đang phát triển biến hóa, sẽ không giữ duy trì nguyên trạng bất định.
Sau sự kiện ám sát, nhóm người của tả tướng lập tức nắm trong tay quyền chủ động, bài trừ mọi nghi hoặc.
Bề ngoài thấy đắc lực nhất, nhưng như vậy ngược lại càng làm cho nàng không xác định được.
Tống tả tướng không phải kẻ ngốc, không có khả năng tùy tiện ám sát hoàng đế, càng không thể có thể sử dụng loại chuyện ám sát hoàng đế này để ngụy trang, nhằm đạt được mục đích lật đổ Tô quốc công.
Nghĩ không ra nàng bèn không thèm nghĩ nữa.
Liên tục hai ngày, các nàng đều ở trong Hoa Xuân uyển không hề đi ra ngoài, Hoàng Phủ Giác mỗi ngày đều sai người đến truyền tin, báo cáo một chút tình hình của Tô Nhân Vũ và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ nói bọn họ vẫn tốt, những cái khác không nói nhiều, dù sao cũng không thể vi phạm quy định.
Tô Trì đã trở về một lần, lại biểu đạt ra sự bất mãn, tựa hồ không muốn thú ( cưới) An Bình công chúa, lão phu nhân cũng không có tâm trạng quản chuyện này, giáo huấn hắn khiến hắn bỏ đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...