Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Bọn họ còn muốn sống lâu nên chẳng ai điên đi chọc Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt cười cười, kéo tay áo Hoàng Phủ: “Tĩnh điện hạ, đừng bóp chết hắn , giết hắn không thể giải quyết vấn đề, càng làm mâu thuẩn gay gắt hơn
thôi.”
Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên biết, hắn chỉ tức giận vì Tề Tú Hữu dám động tới Tô Mạt.
Đừng nói hắn chỉ theo lệnh hoàng đế, cho dù hoàng đế có muốn tìm Tô Mạt hỏi, cũng sẽ cho người mời nàng chứ không hùng hổ như bây giờ.
“Nhị ca, ngươi muốn đánh chết mệnh quan triều đình sao?”
Một đoàn người nối đuôi từ bên ngoài tiến vào, dẫn đầu là thái tử, Hoàng Phủ Giác.
Thái tử sắc mặt lạnh băng, Hoàng Phủ giác vẻ mặt trầm ổn.
Những thị vệ ở phía sau lập tức tản ra hai bên, đứng đầy trong viện.
Người bên trong lập tức thỉnh an thái tử Hoàng Phủ giác.
Đại tiểu thư với Tô Văn Nhi từ điện phụ đi ra, vừa mới đi đến hành lang
chính điện đã nhìn thấy khung cảnh trầm trọng trước mặt, vội vàng đứng
lại.
Thái tử cũng đứng lại, quay đầu nhìn nàng một lát mới bước tiếp vào trong.
Hoàng Phủ Cẩn hất một cái, Tề Tú Hữu lảo đảo té xuống đẩ, bộ dáng chật vật không chịu nổi. tùy tùng theo sao vội tới đỡ hắn dậy.
Tô Mạt mỉm cười, tặng Hoàng Phủ Cẩn một ánh mắt trấn an, ý bảo hắn đừng khẩn trương.
Hiểu được nàng muốn nói gì, Hoàng PHủ Cẩn im lặng chờ.
Thái tử ngồi xuống chủ vị, Hoàng Phủ Giác đi tới, lớn tiếng nói cho lão phu
nhân cùng tất cả mọi người: “Phụ hoàng sợ Tề thượng thư không biết tình
huống, khi tra án sẽ lỗ mãng nên thái tử cùng bản điện hạ sẽ tiếp nhận
việc này, Tề thượng thư chỉ cần hỗ theo hỗ trợ.”
Tề Tú Hữu sửng sốt, lập tức nói:“Hạ quan không biết.”
Hoàng Phủ Giác hừ lạnh: “Tề Tú Hữu, chẳng lẽ phụ hoàng muốn ban lệnh gì, trước đó phải hỏi qua ý kiến ngươi sao?”
Tề Tú Hữu sợ tới mức quỳ luôn xuống đất: “Hạ quan không dám, hạ quan không dám!”
Thái tử giơ tay: “Được rồi, làm chính sự quan trọng hơn. Nhị ca, phụ hoàng
thấy huynh là người đầu tiên chạy tới chỗ có thích khách, quá khả nghi
nên bảo hai đệ dẫn huynh trở về gặp người.”
Mọi người giật mình, lão phu nhân kinh ngạc hỏi:“Thái tử điện hạ, Tề vương điện hạ phải đi cứu giá mà .”
Thái tử đứng dậy, khóe môi kéo thành một độ cong:“Cứu giá? Bệ hạ hoài nghi
chính ở điểm này, thật không hiểu tại sao Tề vương biết mà chạy đến đó
trước mọi người?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...