Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc ngày càng gần thì có một tiểu thái giám bước vào tâu:

“Bệ hạ, An tần nương nương mang theo thập tứ điện hạ, xin được gặp bệ hạ.”

Ánh mắt hoàng đế thâm trầm, hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ, nói không chừng có chuyện gì, làm cho bọn họ tiến vào đi.”

Hoàng đế gật đầu,“Tuyên.”

Nói xong hắn lại nhìn về phía hoàng quý phi:“Thanh Dương nói có quen một
vài bạn trên giang hồ? Hôm nào bảo hắn mời bọn họ tiến cung múa kiếm
giúp mọi người mở rộng tầm mắt.”

Hoàng quý phi cả kinh, chẳng lẽ hoàng đế hoài nghi cái gì?

Nàng vội cười nói:“Chẳng qua là bọn nhỏ thấy nuôi vài vị khách giang hồ cũng hay. Bệ hạ nếu thích, thần thiếp sẽ bảo hắn mời.”


Tô Mạt lạnh nhạt lui về, cứ như chuyện vừa rồi không lien quan đến nàng.

Nàng cũng không thèm nhìn tới ánh mắt oán hận của Tô Văn Nhi bắn về phía nàng, nếu nàng ta không quá đáng nàng cũng lười để ý.

Nhưng từ khi Tô Văn Nhi đi theo hoàng quý thì liên tục đặt chuyện nói xấu đại tỷ, nàng sao có thể tha cho nàng ta được.

Tuy không báo thù ngay lúc đó được nhưng gặp thời cơ thích hợp, nàng tuyệt đối không bỏ qua.

Các vị đại thần ngồi ở dưới nhấp nhổm không yên.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà của hoàng thượng, chuyện của Tô gia, bọn họ ở trong này giống như xem đang xem kịch, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thử nghĩ mà xem, nhà người ta gặp chuyện không hay, họ lại ngồi đó nhìn, ngồi yên sao được?


Họ đều là chủ gia đình, là rường cột nước nhà nha.

Như thấy được khó xử của họ, tâm từ bi của hoàng đế nổi lên, bèn vung tay,
cho bọn họ lui về nghỉ tạm bên điện phụ. Họ còn phải lo sắp xếp chuẩn bị cho việc trở về kinh thành.

Tô Mạt cũng nắm tay Hoàng Phủ Cẩn qua phòng kế bên, nhóm thái tử, Hoàng Phủ Giác cũng đi theo.

Tô Văn Nhi lập tức đi đến Tô Mạt trước mặt, lạnh lùng thốt:“Ngươi thật nham hiểm, xem như ngươi lợi hại!”

Tô Mạt cười nói:“Nhị tỷ, ngươi nói cái gì sao ta nghe không hiểu?”

Tô Văn Nhi hừ lạnh:“Hôm đó ngươi biết ta ở sau núi giả nên cố ý nói cho ta nghe phải không?”

Tô Mạt nhướng mi, nói đủ để nàng nghe:“Nhị tỷ, lúc trước tỷ muốn làm điểm
tâm là muốn có cơ hội thắng ta nhưng tỷ không nắm chắc. Tốt nhất là làm
giống hệt ta, khả năng thắng sẽ cao hơn. Với lại, tỷ cũng có thể nhân cơ hội này vu oan là ta ăn trộm công thức của tỷ không phải sao? Ta chỉ
giúp tỷ hoàn thành ước muốn thôi mà, ta tốt với tỷ như thế sao tỷ còn
trách ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui