Huệ Xuân uyển, Tần phu nhân biết được nhi tử không còn trở ngại nữa, níu chặt tay áo của Tần
đại nhân, nhất định bắt hắn cẩn thận giảng rốt cuộc là như thế nào mà
cứu sống được nhi tử.
Tả phu nhân cùng Tả đại nhân, Trần phu nhân cùng Trần đại nhân đã ở một bên vội vàng nhìn hắn.
Lúc ấy trong phòng tuy rằng còn có vài người, nhưng vài người kia là ở xa
xa nghe lệnh, chỉ có Tần đại nhân đứng ở bên ngoài sa mành trong suốt
theo dõi.
Nghe Tần đại nhân giảng nàng dùng kéo cùng con dao nhỏ và kéo mổ lớp da của nhi tử ra, còn lấy ra xương cốt vụn vỡ, còn......
Tần phu nhân cơ hồ lại muốn ngất đi.
Lại nghe hắn nói giống như kiểu khâu y phục gì đó, trái tim nàng như muốn nhảy lò cò.
Tả phu nhân nghe xong, chậc chậc nói:“Vị Tô tiểu thư này, thật đúng là phi thường xuất sắc, ta thấy nàng ta chắc chắn không phải tục nhân.”
Trần phu nhân nói:“Có thể được lão tỷ tỷ như vậy khen ngợi, đương nhiên là không tầm thường.”
Tả đại nhân và mấy nam nhân nghĩ đến xa hơn, xu hướng thế cục vốn đen tối
không rõ, không biết có thể vì vậy nha đầu đó mà có điều thay đổi hay
không.
Tả phu nhân nhìn trượng phu liếc một cái,“Đêm đã khuya,
nếu Nguyên Quân thật sự không có gì trở ngại nữa, chúng ta đây cũng đều
tự trở về nghỉ ngơi đi. Đây dù sao cũng không phải ở nhà, vẫn nên chú ý
nhiều chút mới được.”
Mấy người gật đầu, đều trở về chỗ ở của bản thân, đều tự đi nghỉ tạm không đề cập tới, chỉ chờ ngày hôm sau.
Lại nói Hoàng Phủ Giác về tới Trung Ương cung, hắn cùng thái tử đều ở cùng hoàng đế tại điện phụ.
Lúc hắn bước vào, hoàng đế đang thẩm vấn thái tử.
Hoàng đế đã nghe người ta cẩn thận bẩm báo qua, biết được Tần Nguyên Quân đã
được Tô Mạt cứu sống, không có trở ngại gì nữa, hắn cũng nhẹ nhàng thở
hắt ra.
Chỉ là trong lòng không khỏi đối với Tô Mạt càng thêm tò
mò, vì nàng quá mệt mỏi, bèn sai người không được đi quấy rầy, kêu nàng
ta nghỉ ngơi cẩn thận.
Hoàng đế lại sai người ta gọi thái tử tới, bắt hắn quỳ xuống.
“Trẫm hỏi ngươi, Tần Nguyên Quân có phải do ngươi sai người làm bị thương hay không?”
Hoàng đế mặt mày nghiêm lại, ánh mắt băng hàn, âm trầm nhìn chằm chằm thái tử.
Thân thể Thái tử quỳ thẳng tắp, quật cường nhìn chằm chằm hoàng đế,“Phụ
hoàng nếu đối với nhi tử có một chút hoài nghi, vậy nhi tử là tình
nguyện chết. Nếu phụ hoàng nhận định, vậy vì sao không cho nhi tử đền
mạng cho hắn? Dù sao phụ hoàng cũng không tin nhi tử, phàm là có chút
gió thổi cỏ lay, liền đổ tội xuống đầu nhi tử.”
Hoàng đế giận dữ, bàn tay giơ lên, thái tử ngược lại đem mặt dương cao lên, nhắm mắt lại một bộ dáng mặc hắn đánh đập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...