Sau khi làm xong nàng
cùng A Cổ Thái hai người khiêng tấm khă trải giường có chứa Tần Nguyên
Quân đang năm trên cơ hồ là trong chớp mắt chuyển lên trên cái bàn vừa
mới chuẩn bị.
Sau đó dùng hương liệu cùng cồn đặc chế tiếp tục tiêu độc, tranh thủ sát trùng không để lại bất kì một góc nào.
Tần đại nhân cả kinh trừng lớn mắt, nhìn thấy bọn hắn như ảo thuật đùa nghịch chính con mình.
Vốn rắn chắc khỏe mạnh, anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời con nay không
khác người chết nằm ở trên giường, làm cho hắn nhớ tới một câu, người là dao thớt ta vì thịt bò.
Kim Kết lại đem lò hương lấy đặt dưới án bàn, Lăng Nhược lại phi thường rất nhanh dựng lên lều trại đơn giản.
Thủy Muội đem chiếc đèn Tô Mạt đặc chế treo lên chỗ xà ngang, ngọn đèn kia
tuy rằng không thể coi như đèn tựu quang của phòng giải phẫu ở thời hiện đại, nhưng hình dạng cũng không sai biệt lắm, không có điện liền có thể tìm được dạ minh châu tốt nhất để ở bốn góc, ở giữa là bóng đèn thủy
tinh đốt bằng cồn, chế tác tinh xảo, mặt trên có một hộp nhỏ để lọc khói dầu, ống khói lại cong xuống chuyển xuống ngọn đèn ở dưới nền đất.
Tần đại nhân nhìn xem choáng váng lơ mơ, cơ hồ quên mất người nằm trên đó
chính là con mình, hắn giống như nằm mơ vậy, đạp trên đám mây.
Nhìn nữ hài tử nhanh nhẹn nhỏ nhắn yêu kiều kia ở đầu ngón tay sử dụng con
dao sắc bén sáng bóng xoèn xoẹt rạch mổ, tựa hồ trong nháy mắt biến thân thành ma nữ khí tràng cường đại, cặp mắt long lanh như hắc bảo thạch
thâm thúy đen bóng, hào quang bức người, như mặt hồ lạnh lẽo vạn năm,
nhưng bề mặt lại không gợn sóng.
Sư muội bị Tô Mạt huấn luyện đã
muốn không sai biệt lắm, cho dù chưa làm qua đại giải phẫu, nhưng lúc
làm phẫu thuật cho tiểu động vật, cũng là nàng hỗ trợ.
Hơn nữa ở
thời điểm huấn luyện trong doanh trại, có đồng bọn bị thương, cũng là
nàng cùng Thủy Muội còn có Tú Hồng ba người ra trận, Hồ tiên sinh ngược
lại phủi tay làm ngơ.
Hai người phối hợp ăn ý, Tô Mạt động tác
như nước chảy mây trôi, không ai còn dám coi nàng như tiểu hài tử mới
hơn mười tuổi, chỉ cảm thấy như là tử thần hoặc như là vị thần vận mệnh
đứng ở dưới ngọn đèn tựu quang kia, vàng trán trơn bóng của nàng dưới
ngọn đèn chiếu, có hạt mồ hôi toát ra, Thủy Muội liền lập tức dùng vải
bông sạch sẽ đã khử trùng lau cho nàng.
Tần đại nhân hoài nghi chính mình có phải cũng đã chết hay không, đã đến địa ngục, cho nên mới thấy được một màn này?
Hắn theo bản năng đem bàn tay đặt bên miệng, há mồm cắn một cái, hắn bị đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Lăng Nhược ánh mắt sắc bén, giống như con dao bén trong tay Tô Mạt, dọa hắn tới mức nhất thời co rúm lại.
Thời gian từng chút một trôi qua, Tần đại nhân cảm thấy giống nhưu không có
tận cùng, cả người đều đứng đến phát tê rần, thậm chí quên luôn cả ngồi
xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...