Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Ngoại khoa nàng tự biết, mà trung y bắt mạch thi châm và những thứ khác là học cùng Hồ tiên sinh.

Nàng trước tiên xem xét đoạn xương cốt của Tần Nguyên Quân, xác định hắn
không có thương tổn đến nội tạng, hẳn là hắn phản ứng nhanh nhẹn, né một chút, cho nên con ngựa kia giẫm trật một chút.

Nếu giẫm thật chỉ sợ hắn sẽ chết tại chỗ.

Thời điểm Lăng Nhược trở về, vừa đúng lúc cùng Tần đại nhân đi hướng về phía điện phụ.

Tần đại nhân nhìn thấy một nữ tử dáng người dài nhỏ, mặc áo quần áo bps
gọn, mặt lạnh mắt lạnh hướng về trong phòng của nhi tử hắn đi vào, gấp
đến độ hắn vội muốn ngăn cản.

Lăng Nhược cũng không cùng hắn dong dài, trực tiếp khuất khửu tay chắn lại, đẩy hắn về phía tùy tùng của
hắn, lạnh lùng nói:“Muốn cứu mệnh con ngài thì ngoan ngoãn tránh ra,
không được gây thêm phiền.”


Tần đại nhân cũng làm bao nhiêu năm
quan, nếu không phải lo sợ đứa con bảo bối này có gì bất trắc, cũng sẽ
không luống cuống như thế.

Bị ánh mắt Lăng Nhược trừng, hắn thế nhưng sửng sốt, không dám theo sau.

Ngừng lại lại suy nghĩ, đây là chỗ của ai a?

Như thế nào mình lại bị một nha đầu dọa, vội nhấc chân theo sau.

Kết quả thân mình lại nhẹ bẫng, thế nhưng lại bị xách lên, một thân hình nam nhân thon dài cũng chen lách đi vào.

Lăng Nhược đơn giản giải thích hai câu, nói:“Tiểu thư, nhị thiếu gia có việc tạm thời rời đi, ta gặp phải A Cổ Thái, hắn muốn tới hỗ trợ cho ngươi.”

Tô Mạt gật đầu, lại sai Lăng Nhược đuổi người không liên quan đuổi ra chờ ở bên ngoài, nhưng thật ra để lại Tần đại nhân cùng vài người tay chân

nhanh nhẹn hỗ trợ.

Thủy Muội nhanh nhẹn mở ra cái hòm thuốc Lăng
Nhược mang đến, Tần đại nhân liền thấy bên trong đao cụ sắc bén lấp
lánh, một loạt dao kéo sáng bóng.

Kim Kết lấy ra một cái đèn cồn tinh xảo, đốt lửa, hơ lửa và dùng thêm cồn tiêu độc.

A Cổ Thái thì tìm ra bốn miếng bằng đồng, dùng loại hương liệu tốt nhất
do mình đặc chế ra xông khói, phân biệt đặt ở bốn góc giường.

Tần đại nhân nhìn thấy ánh mắt đều thẳng đứng lên, càng kinh ngạc là bọn họ lại từ trong rương lấy ra mấy bộ áo thân dài màu xanh nhạt, bọn họ đều
luồn từ sau để mặc vào, còn cầm một thứ như miếng khăn quàng lên mặt chỉ để lộ ra cặp mắt.

Lăng Nhược xem xét vài người được lưu lại liếc mắt một cái, phân phó nói:“Đem bàn đưa đến.”

Độ cao kia là vừa hợp với Tô Mạt yêu cầu.

Vài người bị nàng chỉ huy, như là thói quen, lập tức tiện tay chân nhanh nhẹn đi làm.

Lăng Nhược lại tiêu độc cho bàn, sau đó đem đệm mền sạch sẽ trải lên, lại phủ thêm một tầng khăn trải giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận