Tần Nguyên Quân tự
nhiên tiễn ra, lúc này có người cưỡi ngựa tiến vào,“Điện hạ, xin để ta ở cùng ngài, khẳng định sẽ đem họ Tần đánh bại!”
Tần Nguyên Quân
nghe được tiếng vó ngựa mạnh mẽ, theo bản năng che ở phía trước, để cho
đại tiểu thư vài người bọn họ ở phía sau.
Trong nháy mắt, có
người cưỡi ngựa từ một bụi cây bên trái chạy tới, phía trước là thái tử, theo sát sau là vài tên thị vệ tùy tùng.
Thời điểm Thái tử nhìn
thấy đám người Tô Mạt sững lại, lập tức nhảy xuống ngựa, đem cương ngựa
quăng đi, thị vệ phía sau lập tức tiến lên tiếp đỡ.
Tần Nguyên Quân vội hành lễ, thái tử cũng không thèm để ý hắn, mà là dừng lại cước bộ nhìn Tô Mạt cùng đại tiểu thư.
Hai người hành lễ xong, thái tử thản nhiên nói:“Sao lại tới nơi này?”
Minh Nguyệt lập tức nói:“Hồi bẩm thái tử điện hạ, phía trước đường bị chặn
rồi, tiểu thư bị sái chân, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.”
Ánh mắt Thái tử đảo qua đại tiểu thư, nàng theo bản năng nhìn hắn, chống lại
ánh mắt thâm u đen tối của hắn, không khỏi trong lòng run lên, lại vội
né tránh.
Tô Mạt cố ý cử động chân, thái tử hừ một tiếng,“Ngươi còn có thể sái chân?”
Tô Mạt không phục nói:“Điện hạ, uống nước đều có thể sặc, đi đường làm sao có thể không sái chân?”
Hắn đối với nàng làm ra loại chuyện như vậy, hiện tại lại bày ra vẻ như
chưa phát sinh qua chuyện gì hết, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng nàng dễ
quên, hoặc là nghĩ rằng hắn chỉ giỡn với nàng thôi?
Đáng tiếc nàng đối với sự nguy hiểm và kẻ địch luôn mẫn cảm, sẽ nhớ kỹ hắn.
Tiểu nữ tử báo thù quá mười năm cũng không muộn.
Thái tử hừ nhẹ, cụp mắt xuống nhìn đại tiểu thư, nàng bắt đầu thấy thực khẩn trương, bả vai căng thẳng, hai tay ở trong tay áo trốn tránh, từ nếp
gấp tay áo có thể thấy, nàng đan tay vào nhau rất gắt gao.
Sau
một lúc lâu, sắc mặt của nàng mặt từ tái nhợt chậm rãi chuyển sang hồng, hiện lên sắc hồng nhạt thản nhiên, làm cho biểu tình trong trẻo như
băng của nàng có hơn một phần kiều diễm.
Hắn thế này mới hơi vừa lòng, nói:“Ta kêu người đưa các ngươi trở về.”
Quay đầu phân phó thị vệ, đi đem kiệu đến đến, đưa hai vị tiểu thư trở về.
Hắn nay càng ngày càng phát ra sự cố chấp, hơn nữa nói chuyện với đại tiểu thư cùng Tô Mạt, tư thế trước nay khó mà cự tuyệt.
Trước xuất phát hắn còn không quên nói một câu,“Không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ.”
Tô Mạt trong lòng bồi thêm một câu, nói chuyện cùng người xa lạ còn tốt hơn giao tiếp với loài độc xà.
Thấy bọn họ đi rồi, thái tử mới chuyển hướng qua Tần Nguyên Quân,“Ngươi chơi bóng không tệ, ta đặc biệt đến lãnh giáo với ngươi.”
Tần Nguyên Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh,“Không dám, còn thỉnh điện hạ thủ hạ lưu tình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...