Trong bóng tối , nàng nhìn không rõ hắn nhưng có thể cảm giác hô hấp của hắn ngày càng dồn dập , hơi thở phả lên mặt nàng .
Nàng ngẩn ra , lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng cố không phát tác , nàng biết lúc này nổi giận là vô cùng bất lợi .
Đột nhiên , hắn cúi xuống , tóc rơi xuống má nàng , Tô Mạt vội ngoảnh đầu tránh thoát .
Lúc này có tiếng Lưu Ngọc vọng vào : “Thái tử điện hạ , ngài ở bên trong sao ? ”
Thái tử chấn động , môi dừng bên má Tô Mạt , những sợi lông tơ xử nữ chạm
vào gây cho hắn cảm giác ngứa ngáy khó chịu , thứ cảm giác hắn chưa bao
giờ biết đến .
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Tô Mạt nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngưc của hai người , áp lực làm nàng hít thở không thông .
Thái tử nhẹ nhàng ngẩng đầu , môi
lướt qua tóc mai nàng , chóp mũi thoảng qua hương hoa nhài nhàn nhạt như có như không , lên tiếng : “Lưu công công , chuyện gì?”
Lưu Ngọc nói :“Điện hạ , bệ hạ lệnh ngài cùng với Tô quốc Công thương lượng về
việc phòng vệ trong nội cung đồng thời học cách bố trí phòng vệ với ngài ấy . ”
Thái tử lại ừ một tiếng, nâng cằm Tô Mạt lên , ngón cái
nhẹ nhàng lướt qua môi nàng , cười nói : “Ta chỉ đùa với nàng một chút , đừng tưởng thật .”
Nói xong , hắn liền đẩy cửa ra ngoài , không có một tia do dự.
Hắn vừa đi , lập tức có người hấp tấp xông vào : “Mạt nhi?”
Nghe được tiếng Hoàng Phủ Giác , tâm tình Tô Mạt đang treo cao nhất thời thả lỏng , cả người không một chút khí lực , ngã ngồi xuống .
Nhận ra tiếng nàng , Hoàng Phủ Giác lắc mình tiến lên , dang tay đỡ nàng, thân thiết nói:“Mạt nhi, không có việc gì chứ ?”
Tô Mạt cố gắng hít sâu , thân mình hơi hơi phát run, nói không nên lời nói , cố gắng điều chỉnh bản thân .
Cảm giác nàng suy yếu như thế , Hoàng Phủ Giác cảm thấy tim như bị vật gì cắt đứt : “ Hắn dám tổn thương nàng ? ”
Âm thanh của hắn ấm áp hơn so với người thường cho nên càng có sức hấp dẫn , cho dù lời lẽ ngoan độc cũng ôn nhu mềm mại , cứ như hắn không hề tức giận .
Người ta chỉ có thể nhìn vào biểu cảm của hắn mà phán đoán .
Song giờ phút này , thanh âm của hắn trong bóng đêm lại nặng nề , mang theo tức giận .
Tô Mạt đang cố gắng khôi phục thái độ bình thường nên không chú ý tới ,
chờ đến khi cảm thấy tốt hơn , nàng mới miễn cưỡng cười : “ Không đâu,
thái tử ca ca chỉ giỡn với ta thôi .”
“Giỡn ?” Hoàng Phủ Giác mới không tin.
Tô Mạt cảm giác hắn ôm mình hơi nhanh , vội né ra , tự mình đứng dậy : “ Ngũ Ca, chúng ta đi ra ngoài nói đi .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...