Nữ Nhân Hữu Độc

Lộ Thiểu Hành liên tiếp ở trong nhà đợi hai ngày, hai ngày này, tên của
anh xuất hiện ở trong nhà tần suất đặc biệt cao, nhất là trong miệng bác cả thím cả bây giờ, mở miệng ngậm miệng chính là Lộ Ôn Diên như thế nào không học tập anh, điều này làm cho Lộ Ôn Diên đau đầu cũng đồng thời
cũng làm cho Lộ Thiểu Hành đau đầu, cái gọi là được nâng lên càng cao,
rơi lại càng đau.

Nhìn thấy tình trạng này, Lộ Ôn Diên cũng
không ôm hi vọng làm cho Lộ Thiểu Hành giảm bớt gánh nặng cho mình, chỉ
làm cho Lộ Thiểu Hành ít trở về là được, đỡ phải mang ra so sánh, một
khoảng cách, một đau thương. Lộ Thiểu Hành đương nhiên cung kính không
bằng tuân mệnh.

Lộ Thiểu Hành ở hai ngày sau đó mới trở lại nhà trọ của mình, mới đi vào đã cảm thấy không đúng, không cảm thấy được
khí người, trong lòng liền có chút không thoải mái, ngay cả giầy cũng
không có đổi, trực tiếp đi vào. Đứng ở cửa phòng, khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của người nằm trên giường, mới yên lòng, cũng không biết là
đang lo lắng cái gì.

Đứng một lát, liền đi vào.

Lê Họa vẫn là nằm, không hề động. Lộ Thiểu Hành ngồi ở bên giường, nhìn cô một lát, lại lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, nên ăn cơm. Lấy tay vỗ vào mặt của cô, mới phát hiện cô có chút nóng, sờ trán của mình một
chút một chút, so sánh độ ấm, vẻ mặt trở lên nghiêm túc. Mang theo chút
không biết làm sao, gọi điện thoại cho bác sĩ đến.

Một đi một đến như vậy, giằng co cả buổi.

Rất lâu mới giảm nhiệt, Lộ Thiểu Hành nhìn cô một chút tức giận cũng không có, nhếch miệng, "Thật đúng là có khả năng."

Vốn đầu của Lê Họa đang rất đau, nhìn anh như vậy, nghiêng đầu qua
không để ý tới anh. Lộ Thiểu Hành cũng không hài lòng, đem đầu của cô
xoay một trăm tám mươi độ, lần này không cười, "Đã bao lâu chưa ăn cơm?"

Cô suy nghĩ một lát, thực ra đã lâu rồi, đầu vẫn choáng váng, chỉ muốn ngủ, cũng quên đi việc kia.

Nhìn bộ dáng lơ mơ của cô, anh bật cười, xoay người đi ra ngoài, đem đồ ăn trước đó đã gọi tới từ bên ngoài bưng vào, nhìn cô ăn xong mới hài
lòng.

Trong phòng rất im lặng, nước muối từng giọt từng giọt
nhỏ xuống tiến vào thân thể của cô, cô nhìn không rời mắt chất lỏng kia, liếm liếm môi, cuối cùng chuyển ánh mắt hướng về phía anh, "Anh đối với em tốt như vậy, có phải bởi vì. . ." Cô nhìn chăm chú gương mặt của
anh, thế nhưng có chút cảm động, rất lâu cũng không có loại cảm xúc này, "Em sinh con của anh?"

Anh hi vọng cô có thể chủ động nói ra
chuyện này, nhưng nhìn bộ dạng của cô, cũng không vui vẻ, đè nén nội tâm cấp bách của mình, cũng không biết nên trả lời như thế nào.


Chí ít, ngay từ đầu anh chỉ là bởi vì đứa nhỏ kia, nếu không sẽ không
chấp nhận gần cô một chút. Nhưng đối với phụ nữ mà nói, nếu như cô ấy
thực sự yêu bạn rất yêu bạn, có lẽ không để ý bạn là bởi vì nguyên nhân
gì giữ cô lại bên cạnh, nhưng khi cô ấy không chỉ yêu bạn mà còn muốn
bạn yêu cô ấy, liền bắt đầu để ý bạn là vì nguyên nhân gì chấp nhận cô
ấy. Không muốn nói ra làm cho cô thất vọng, đành phải im lặng không nói.

"Đúng là em sinh ra đứa nhỏ kia." Cô nhìn anh lông mi không ngừng run
run, một chuỗi trân châu dài chảy ra, "Nhưng cũng hại chết nó..."

Tâm của Lộ Thiểu Hành có một chút không hiểu, một phút trước còn chưa
kịp tỏ ra vui sướng vào giờ phút này hóa thành bi thương. Anh không khỏi đưa tay, lau nước mắt trong mắt của cô chảy ra.

Có rất nhiều
phụ nữ khóc ở trước mắt anh, có khi là bởi vì thái độ vô tình của anh,
có khi là bởi vì đối với anh quá mức thất vọng, có lẽ chính là khổ sở. . . Nhưng anh cũng không thế nào để ý, anh chán ghét người khác đi quản
chuyện của người khác, có lẽ trong thân thể có nhiều tế bào lạnh nhạt
đi. Nhưng anh lau chất lỏng lạnh lẽo của cô, tay không ngừng trở lên run run.

Anh muốn cô sinh ra đứa bé kia, nhưng cũng không có suy
nghĩ qua hình dạng của đứa trẻ kia, không có nghĩ nó sẽ có hình dạng gì, có thể giống anh hay không, như thế nào chăm sóc đứa bé kia, anh đều
không có nghĩ, có lẽ còn không kịp nghĩ, đã tuyên bố không có khả năng.

Theo động tác của anh, nước mắt của cô chảy ngày càng nhiều.

Rất lâu trước kia, bà ngoại từng cười nói, nước mắt của phụ nữ ít chảy
tốt hơn, phụ nữ chảy ít nước mắt mới có hạnh phúc, hơn nữa nước mắt phụ
nữ càng nhiều, đàn ông lại càng không quý trọng, cho rằng đó là giá rẻ.

Cô ở trước mặt hắn, đã khóc rất nhiều lần.

Cô vươn tay lấy xuống tay của anh, mạnh quá mức, kim tiêm trên tay rơi
ra, trong nháy mắt tay cô xuất hiện một dóng máu. Ánh mắt Lộ Thiểu Hành
cứng lại, bắt lấy tay cô, cô lại giãy dụa, anh đè lại không cho phép cô
nhúc nhích, cũng không để ý không sạch sẽ, xé chiếc khăn màu trắng hướng chỗ chảy máu của cô ấn xuống, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào cũng không buông tay.

Cô giãy dụa không ngừng, ngã vào trong ngực anh khóc.

Anh ôm chặt cô, dùng tay kia vỗ vỗ lưng của cô, trấn an cô, động tác nhẹ nhàng ngay cả anh cũng không có phát hiện.


"Đúng là em không biết lượng sức, sinh hạ nó..." Thân thể của anh không ngừng run rẩy run rẩy, từ khi anh vuốt vết sẹo trên bụng cô, tất cả quá khứ hiện ra trong đầu của cô không ngừng lặp lại. Không dám nhớ lại
không dám nghĩ tới, nhưng vào lúc này vẫn là nhịn không được nhớ tới đứa bé kia.

Chính cô cũng không thể nuôi sống chính mình, tại thời điểm kia lại nghĩ đem một đứa bé cho rằng là trụ cột tinh thần của
mình. Cô biết cha cưới một người phụ nữ khác, mẹ lấy một người đàn ông
khác, bất luận nguyên nhân bọn họ tách ra là gì đối với cô vẫn là sai,
ít nhất cô không phải là người quan trọng nhất đối với bọn họ, hỉ nộ ái ố của cô không phải suy nghĩ lớn nhất trong lòng bọn họ. Dưới đáy lòng
cô, đã cho rằng mình chỉ có một mình, đem mình thành một người cô đơn,
thế nhưng cô lại gửi gắm tình cảm vào một đứa trẻ còn chưa có sinh ra,
khiến nó trở thành niềm tin tưởng duy nhất của cô vào cuộc sống, giúp cô cố gắng chống đỡ chính mình.

Sai lầm bắt đầu, cuối cùng kết cục không như ý muốn.

Lộ Thiểu Hành không có mở miệng, chỉ là cẩn thận nhìn cái tay kia của
cô, rất tốt, máu đã ngừng chảy, kim tiêm rơi ra làm nước bung ra nhỏ
thành một vầng trên giường, anh cũng không có để ý tới.

Cô sinh ra đứa nhỏ của anh, nhưng đứa trẻ kia khi sinh hạ liền chết non.

Anh không biết, nên dùng dạng tâm tình gì tiếp nhận tất cả, chỉ có thể
ôm lấy cô. Bi thương của cô, đau đớn của cô, chí ít anh cũng nên tham
gia, đứa trẻ kia, có một nửa là máu mủ của anh.

Chính là như vậy.

Cô ngưng khóc.

Một màn ở bệnh viện kia, là bóng đè của cô, Tô Nhứ khuyên cô không nên
sinh đứa bé kia, sinh ra rồi cô sẽ làm cái gì, làm cho cô biến thành
người mẹ đơn thân? Làm cho đứa bé kia có một gia đình không có cha? Cô
không thể ích kỷ như vậy.

Nhưng cô vẫn là ích kỷ, vẫn là nghĩ
muốn sinh ra, bởi vì cô không biết, chính mình nên sống tiếp như thế
nào, nên khuyên chính mình sống sót như thế nào.

Người cha cưng chiều cô, chẳng những trở thành chồng của một người phụ nữ khác, còn
trở thành cha của một đứa nhỏ. Mẹ của cô trở thành vợ của một người đàn

ông khác, trở thành mẹ của đứa nhỏ khác. Thế giới này rộng lớn như thế,
nhưng cô lại biến thành một người thừa.

Cô chính là cảm thấy
xót xa đáng thương như vậy, đem chính mình nhốt vào bên trong một căn
phòng đen, không muốn đi ra. Cô muốn có dũng khí kiên định thuộc về
mình, muốn sinh hạ đứa nhỏ kia, cô sẽ cho nó tất cả những gì cô có thể
cho, bảo vệ nó, yêu mến nó, làm cho nó có thể đạt được tất cả. Cô bằng
lòng đời này sống vì đứa trẻ kia, bằng lòng giữ một phần kiên trì này
trong lòng.

Cô chỉ là hi vọng đơn giản, có một người, không thể tách khỏi chính mình, không vứt bỏ chính mình.

Ý tưởng, quá mức xa xỉ, mới có thể nhận lấy trừng phạt của thượng đế.

Mùa đông kia đặc biệt lạnh, cô nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nhứ đứng ở bên cạnh, "Con của tớ đâu?"

Cô muốn gặp nó, đó là người thân duy nhất cô có thể lưu lại "Đứa nhỏ đâu?"

Tô Nhứ chỉ ôm cô, không ngừng vuốt tóc của cô, một câu cũng không nói được.

"Cậu nói con của tớ làm sao vậy?" Cô một phen đẩy Tô Nhứ ra, "Tớ muốn đi gặp nó, tớ muốn chính mình nhìn nó... "

Tô Nhứ nhíu mày, "Lê Họa. . .Cậu không nên như vậy. . . Đứa nhỏ đã chết, sinh ra liền không có hô hấp. . ."

"Cậu gạt tớ, sao lại như vậy, nó ở trong bụng tớ đều rất tốt." Cô từ
trên giường bệnh đứng lên, "Tớ không tin, tớ muốn tự mình nhìn, nhất
định là cậu nói đùa tớ..."

"Lê Họa, cậu đừng như vậy. . ."

"Cậu không phải là sợ tớ không thể nuôi sống nó, cho nên lặng lẽ đem nó tặng cho người khác, có phải hay không, có phải hay không, nhất định là như vậy, cậu cho đi, là như vậy, đúng hay không, nói cho tớ biết, cậu
đem đứa bé cho ai." Cô không ngừng lay Tô Nhứ.

Tô Nhứ bị cô lay, ánh mắt thương xót nhìn cô.

Cuối cùng cô buông Tô Nhứ ra, gào khóc.

Đứa nhỏ sinh ra không có tiếng khóc . . . Không có tiếng khóc. . .

"Nó ở nơi nào, để cho tớ đi nhìn nó, để cho tớ đi nhìn nó..." Cô nắm
lấy hai tay của Tô Nhứ, "Tớ cầu xin cậu . . .Đưa tớ đi nhìn nó."

"Lê Họa, không nên nhìn." Tô Nhứ đem cô ôm vào trong ngực, "Cậu sau này sẽ có con của mình, là bảo bối này không muốn đi vào cái thế giới này,
cậu phải tôn trọng quyết định của nó. . ."

"Không phải, là tớ không có chăm sóctốt cho nó, nó mới có thể vứt bỏ tớ rời đi. . ."


"Lê Họa, cậu làm sao vậy?" Tô Nhứ đem cô từ trong lòng ngực kéo ra, "Cậu đừng làm tớ sợ."

Tô Nhứ nhìn bộ dạng của cô, cắn răng một cái, vẫn là mang cô đi nhìn
đứa nhỏ bất hạnh kia. . . Tái nhợt đến dọa người, không có...chút hơi
thở nào. . . Cô đứng ở nơi đó, liền té xỉu.

Tô Nhứ vẫn luôn ở bên cạnh cô, sợ cô làm chuyện điên rồ.

Tô Nhứ vốn định để cho mẹ cô đến chăm sóc cô, nhưng khi đó Dương Úy
Nhiên còn oán giận Lê Mưu Viễn, cho rằng Lê Họa cùng cha của cô có liên
quan, để cho Lê Họa đi theo một đôi cẩu nam nữ kia. Tô Nhứ không dám đem chuyện này nói cho Lê Họa, chỉ có thể ở cùng cô.

Bắt đầu từ ngày đó, Lê Họa không nói một lời.

Tô Nhứ không biết, bi thương của cô, cô không thể chia sẻ.

Đứa nhỏ của cô đã không còn, cô chỉ có thể tự trách mình, chỉ có thể oán giận chính mình.

Mà hiện tại, bi thương của cô khổ sở của cô, cuối cùng có một cái đột
phá, bi thương cùng khổ sở của cô, có thể chia sẻ cùng người đàn ông
này, anh nên chia sẻ một nửa đau xót của cô.

Cô gắt gao nắm lấy quần áo của Lộ Thiểu Hành, thân thể run rẩy càng nhiều, "Đúng là chính
mình quá mức lưu luyến, mới gặp phải trừng phạt. . ."

Nếu không phải cô cưỡng cầu, có lẽ sẽ không có kết quả như vậy.

Đứa nhỏ, là bị chết lạnh, chết vì lạnh ... Nó ở trong bụng của cô, cũng không thể sưởi ấm, cô xứng làm mẹ của người khác sao?

Tất cả đều là lỗi của cô, ngay cả đứa nhỏ cũng ghét bỏ cô.

"Không phải, em rất tốt, thật sự rất tốt." Anh đem ôm vào trong ngực,
vỗ về dường như là rất cố gắng, "Là anh không có phúc này, được nhìn nó, nó là trừng phạt người cha này cái gì cũng không có làm vì nó, cùng em
không có quan hệ gì, một chút cũng không có quan hệ."

Một năm
kia, cả thành phố đều chìm vào băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập
trời, trời băng đất tuyết), thành phố còn cắt điện một tuần, khi đó
không ít người đã bị chết lạnh. Đứa nhỏ của bọn họ, là ở thời điểm xấu
nhất tới, cho nên mới có kết quả như vậy.

Giờ phút này, anh ôm
người phụ nữ này trong ngực, cuối cùng có thể trả lời câu hỏi của Trác
Dực Đình, anh không biết mình đối với cô thực sự nghiêm túc hay không,
anh chỉ biết là, chính mình buông không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận