Một bộ bạch y nhẹ bay trong gió đi tới.
Hắn dừng lại bên con ngựa mà vừa rồi Phượng Cửu Nhi và Ngự Kinh Phong đã cưỡi, vạt áo bay bay, thản nhiên như tiên.
Mái tóc hơi rối tung bay trong gió, trong đêm đen, đôi mắt sáng như sao kia nhìn chằm chằm Cửu Nhi không hề chớp mắt.
Nhìn thấy vết máu trên người nàng, Chiến Khuynh Thành nheo mắt lại đằng đằng sát khí.
"Ta không bị thương, trước đó ở trong phòng giam bị đánh, bọn họ giúp ta lót đồ, còn thả một túi máu, nhìn mới giống bị đánh bong da tróc thịt.
"
Cũng không biết tại sao, nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, thì Phượng Cửu Nhi liền biết hắn đang tức giận chuyện gì.
Người ta đã giúp nàng đó, nếu Cửu vương gia không vui, đem mấy tên cai ngục đi chém, vậy thì thật sự tội lỗi quá.
Đôi mắt sao của Chiến Khuynh Thành trầm xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng: "Có bị thương không?"
"Không, không có.
" Này này này, bây giờ mạng sống còn đang bị đe dọa, còn đang ở ngay trận chiến ác liệt đó, tại sao Cửu hoàng thúc vừa đến, bức trang phong cảnh lại đột nhiên biến thành nói chuyện tình yêu lãng mạn quỷ dị vậy?
Nguy hiểm đâu? Ám khí đâu? Người đâu?
Quay đầu lại nhìn, Phượng Cửu Nhi lập tức ngây ngốc cả ra.
Cửu hoàng thúc người ta vừa mới đến đấy có được không, vậy mà mấy kẻ này đã sợ tè ra quần mà chạy đi rồi, có thể đừng không có cốt khí như vậy có được không?
"Lại đây.
" Trong gió đêm, giọng nói từ tính bất cứ lúc nào cũng có thể khiến lỗ tai của nữ nhân mang thai đó vang lên.
Phượng Cửu Nhi hơi đánh mất cốt khí, trong giọng nói của hắn, nàng thiếu chút nữa là bị say.
Sau đó, càng không có cốt khí chính là, gọi nàng đi qua, vậy mà lại thật sự đi qua rồi.
Nàng đi đến dưới chân ngựa, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cửu hoàng thúc, ngài! ! Ha! Ngài đến thật kịp thời, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống vậy, đẹp đến không mở! ! Ách! Ngài dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì?"
Thật dọa người a!
Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi chỉ cảm thấy bên hông bị siết chặt, nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, người đã ở bên người hắn, cùng hắn đạp lên trên lưng ngựa.
Nhưng mà, lưng ngựa không bằng, nàng căn bản không thể đứng vững.
Lay động một cái, theo bản năng duỗi tay ôm chặt thứ gì đó, đợi bình tĩnh lại mới phát hiện thứ mình ôm chính là eo gợi cảm của Cửu hoàng thúc.
Tiểu nữ tử sợ hãi vội vàng rút tay về: "Ta! ! Ta không cố ý đâu.
"
Chỉ là, eo của Cửu hoàng thúc thật là! ! ôm rất thoải mái nha! ! Á, đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy!
Ánh mắt của Cửu hoàng thúc, còn dọa người như vậy, trước hết cứ nghĩ xem giữ mạng như nào rồi nói tiếp.
"Vừa rồi, ngươi vì Ngự Kinh Phong mà lấy bản thân mình chắn ám khí?" Hắn nheo mắt lại.
Trong đêm đen, đôi mắt này giống như sẽ phát sáng lên vậy, nhưng mà, là phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
"Ta, ta chạy không thoát! ! " Mới không phải muốn dùng cơ thể mình chắn ám khí gì đó cho Ngự Kinh Phong.
Nếu có thể, nàng tuyệt đối sẽ chạy trốn, nhưng quan trọng là, nàng thật sự chạy không nổi, khinh công của nàng không được mà.
Ngự Kinh Phong không như vậy, dựa vào khinh công của hắn, chỉ cần mặc kệ nàng, thì chắc chắn có thể né tránh.
Cho dù chết, thì chết một người còn hơn cả hai cùng chết,càng huống hồ, không chừng nàng chết rồi còn có thể xuyên không về hiện đại đó nha.
Nhưng, ánh mắt của Chiến Khuynh Thành vẫn rất dọa người, thậm chí, có xu thế càng ngày càng dọa người hơn.
"Giữa hắn với ngươi có loại tình cảm gì, khiến ngươi không tiếc hi sinh chính mình để bảo vệ hắn chu toàn ? "
Phượng Cửu Nhi chớp chớp đôi mắt vô tội, đón nhận ánh mắt của hắn.
Nà ní ? Hắn muốn nói là nàng đối với Ngự Kinh Phong sao ? Đùa cái gì vậy trời, sao nàng có thể có tình cảm với Ngự Kinh Phong được chứ ?
Bộ dạng muốn gϊếŧ người này của hắn là có ý gì ?
Hắn hoài nghi giữa nàng với Ngự Kinh Phong có tư tình ư ?
OMG, Cửu hoàng thúc giống như đang ghen vậy, hay là ăn nhầm cái gì rồi, ngài tự tạo ra sao ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...