Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ


Điệu múa hoàn tất, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy đám người dưới đài an tĩnh, nghi ngờ.

"Chẳng lẽ ta nhảy không giỏi sao? Làm sao dưới đài lại an tĩnh như vậy?" Mạnh Hiểu Dư vừa nghĩ vừa đi xuống đài, tiến vào sau tấm bình phong.

Nhưng mà nàng vừa mới tiến vào sau tấm bình phong, trong nháy mắt, liền bị một thân ảnh màu trắng ôm vào trong ngực.

Bởi vì Mạnh Hiểu Dư còn đang rầu rĩ trong đầu "không phải bởi vì mình quá lâu không khiêu vũ , làm cho động tác cứng nhắc nhảy không đẹp mắt, cho nên người ở dưới đài đều bị dáng múa khó coi của mình dọa sợ?" Bởi vậy cũng quên đẩy người đột nhiên ôm mình kia ra.
"Tiểu Vũ, bộ dáng ngươi vừa rồi khiêu vũ thật đẹp, tựa như bươm bướm phiên phiên khởi vũ, cực kỳ xinh đẹp.

.

." Dạ thần sắc kích động ôm Mạnh Hiểu Dư, trong miệng vui vẻ nói về dáng vẻ vừa rồi Mạnh Hiểu Dư khiêu vũ.
"Ngươi nói thật sao?" Mạnh Hiểu Dư vốn đang lâm vào trong xoắn xuýt thật sâu, nghe thấy Dạ ca ngợi, ánh mắt mang chờ mong hỏi.
"Ân đúng vậy" nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư mang ánh mắt chờ mong, Dạ cúi đầu tại trên trán nàng nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn nói.
"Ha ha ta đã nói rồi, thiên tài vũ đạo giống như ta vậy, làm sao có thể bởi vì vài tháng không nhảy, liền quên bài đây? Vừa rồi những người bên ngoài kia sở dĩ an tĩnh như vậy, nguyên lai là bị dáng múa duyên dáng của ta rung động a!" Nghe được Dạ khẳng định, Mạnh Hiểu Dư lập tức tự luyến .
"Ha ha tiểu muội muội ngươi vừa rồi là múa điệu gì? Xác thực rất xinh đẹp, tỷ tỷ cùng ngươi làm một giao dịch như thế nào?" Yên Như Mị đứng ở một bên cũng mở miệng.
"Giao dịch gì?" Nguyên bản khi nghe thấy Dạ khích lệ, tâm đang tự luyến, Mạnh Hiểu Dư lại nghe Yên Như Mị nói giao dịch gì đó, liền bỗng nhiên từ bên trong tự luyến hồi thần lại, trong mắt mang theo tràn đầy đề phòng nhìn về phía Yên Như Mị.
"Ha ha ta chỉ muốn cùng ngươi làm một giao dịch nhỏ mà thôi, ngươi làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta a! Thật sự là quá đau đớn tâm của tỷ tỷ ta" Yên Như Mị nói xong liền cầm một đầu khăn tay, che khuất mặt ô ô giả khóc.
Nhìn thấyYên Như Mị giả khóc, Mạnh Hiểu Dư đầu đầy hắc tuyến "Ta nói, ngươi giả khóc cũng vô dụng.


Ta sẽ không lại cùng ngươi làm giao dịch gì nữa, bị ngươi hố một lần coi như xong, ta mới sẽ không ngây ngốc lại bị ngươi hố lần thứ hai đâu?" Mạnh Hiểu Dư nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Yên Như Mị đang giả khóc.
"Tiểu Vũ, cái gì là bị hố a?" Không đợi Yên Như Mị có phản ứng, Dạ đang ôm Mạnh Hiểu Dư, tò mò hỏi.
"A! Bị hố nghĩa là.

.

.

A! Ngươi làm gì lại ôm lấy ta!" Mạnh Hiểu Dư vốn là muốn giải thích bị hố nghĩa là gì, đột nhiên phát hiện mình không biết lúc nào lại bị bach y nữ tử tên Dạ này ôm vào trong lòng, Vì vậy vội vàng từ trong ngực của nàng nhảy ra ngoài.
"...!.

.

."
"...!.

.

."
Lần này đến phiên Yên Như Mị cùng Dạ xạm mặt lại thêm bó tay rồi "Nha đầu này là có bao nhiêu trì độn a!" Trong tâm Yên Như Mị vô cùng im lặng lại vô cùng buồn cười nghĩ.

Mà Dạ thì muốn một lần nữa đem Mạnh Hiểu Dư ôm vào trong ngực, mà trong nháy mắt nàng vừa tới gần Mạnh Hiểu Dư.

Một đạo bóng trắng hiện lên, liền thấy được Mạnh Hiểu Dư bị ôm vào trong ngực một nam tử mặc trường bào xanh nhạt, tướng mạo tuyệt mỹ, thần sắc lạnh lùng.

Nam tử kia lúc ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, đồng thời còn dùng một loại ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Dạ cùng Yên Như Mị.
Bỗng nhiên lại bị người không biết tên ôm vào trong ngực, Mạnh Hiểu Dư lại xù lông.

Nhưng mà chưa kịp để lông của nàng toàn bộ thức dậy, một đạo tiếng nói ôn nhu truyền vào trong tai.
"Dư Nhi."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, xưng hô quen thuộc.

Mạnh Hiểu Dư lập tức ngẩng đầu hướng về người đang ôm mình nhìn lại, vừa xem xong, toàn bộ lông vừa dựng lên của Mạnh Hiểu Dư, trong nháy mắt liền bị vuốt thuận "Như.

.

.


Như Sương.

.

.

Tỷ tỷ" có chút cà lăm gọi người đang ôm lấy mình, Mạnh Hiểu Dư trong lòng nhất thời gào lên "Như Sương tỷ tỷ làm sao lại đến chỗ này a a a a.

.

.

." Nhưng mà còn không đợi Mạnh Hiểu Dư gào thét xong, một đạo thanh âm quen thuộc khác làm Mạnh Hiểu Dư trong lòng gào thét trong nháy mắt biến thành kêu rên.
"Tiểu gia hỏa chơi vui vẻ sao?" Nương theo thanh âm vang lên, một nam tử mặc trường bào màu lam cũng đi tới chỗ bình phong.

Tựa tiếu phi tiếu, làm Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy, ở trong lòng kêu rên không ngừng "Ô ô.

.

.

Xong đời, như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ khẳng định là biết ta trộm chạy ra ngoài chơi, đến bắt ta.

Ô ô.


.

Tại sao ta lại xui xẻo như vậy a! Trộm đi bị phát hiện còn không tính, hiện tại lại để hai vị Đại Thần biết ta đến thanh lâu chơi đồng thời còn tới bắt ta về, ta xong đời rồi.

Hi vọng như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ vừa mới đến đây, không nhìn thấy việc ta vừa lên đài biểu diễn ở chỗ này." Mạnh Hiểu Dư lúc này một bên ở trong lòng kêu rên một bên lại ở trong lòng cầu nguyện hai tỷ muội Hàn Như Băng vừa mới tới đây, các nàng không thấy mình vừa lên đài biểu diễn.

Nhưng mà lão thiên tựa hồ không nghe Mạnh Hiểu Dư cầu nguyện, bởi vì Hàn Như Băng nói tiếp một câu liền để Mạnh Hiểu Dư triệt để nước mắt .
"Tiểu gia hỏa nhảy múa không tệ, một hồi trở lại khách điếm nhất định ban thưởng cho ngươi thật tốt" Hàn Như Băng vẫn như cũ tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.
Nghe Hàn Như Băng câu nói này, Mạnh Hiểu Dư tâm lý hối hận không biên giới.

Lúc này nàng một bên ở trong lòng hung hăng đánh mình vài cái, một bên hướng mình hung hăng gào thét "Lần này xong đời? Cho ngươi nhất định phải não rút muốn đến thanh lâu kiến thức cái gì mà thanh lâu nữ tử trong tiểu thuyết, chẳng lẽ ngươi không biết tiểu thuyết đều là gạt người sao? Lần này hay chưa? Chẳng những không gặp truyền kỳ nữ tử gì đó, còn bị một nữ nhân giống như hồ ly lừa.

Mà hiện tại còn bị hai vị Đại Thần trong nhà phát hiện đồng thời đuổi tới nơi, lần này thảm rồi a? Xong đời a? Chờ trở về bị phạt đi! Hơn nữa nhìn bộ dáng này của Hàn Như Băng, về khách điếm còn không biết làm cách nào để trừng phạt mình đâu?" Nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ của Mạnh Hiểu Dư nguyên bản đã ai oán lúc này trở nên càng thêm ai oán, nguyên bản ánh mắt như nước long lanh lúc này bên trong càng chứa đầy nước mắt, phảng phất một giây sau liền giông như muốn khóc .
"Dư Nhi, thế nào?" Nhìn thấy người trong ngực bộ dáng phảng phất giống như bị ai hung hăng khi dễ qua, biểu lộ ai oán giống như muốn khóc lên.

Hàn Như Sương nhẹ nhàng hôn con mắt đã chứa đầy nước mắt của Mạnh Hiểu Dư, giọng quan tâm hỏi.
Nhìn thấy biểu lộ ân cần của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vừa định nói không có việc gì, nhưng mà không đợi nàng mở miệng.

Một đạo thanh âm lạnh lùng mang theo tức giận liền truyền vào trong tai.
"Thả Tiểu Vũ của ta ra" nguyên bản bởi vì hai tỷ muội Hàn Như Băng đột nhiên xuất hiện làm cho Dạ có chút thất thần, khi nhìn thấy Hàn Như Sương khẽ hôn Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt hồi thần lại, tiếp đến trong lòng liền bốc lên một cỗ lửa giận hừng hực, Vì vậy trong lúc mở miệng chất vấn, hai tay cũng thành chưởng hướng về phía Hàn Như Sương công qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui