"Tới đây, tức phụ, nếm thử canh trứng ta làm vì ngươi đi." Linh Ngọc Nhi ôm vai Mạnh Hiểu Dư, vừa cầm muỗng canh trứng thân mật đưa đến miệng Mạnh Hiểu Dư, vẻ mặt ôn nhu nhìn Mạnh Hiểu Dư tựa như nếu Mạnh Hiểu Dư không ăn, nàng sẽ không buông.
"Haha, Ngọc Nhi, ta tự mình ăn là được rồi." Mạnh Hiểu Dư nói rồi nhận muỗng trong tay Linh Ngọc Nhi nhưng lại bị nàng tránh đi, đôi mắt xinh đẹp, nhu nhược đáng thương chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Hiểu, ủy khuất nói: "Tức phụ, ngươi không yêu ta." Biểu cảm ủy khuất kia kết hợp với gương mặt nhỏ manh khiến Mạnh Hiểu Dư mang đầy cảm giác tội ác.
"Ngươi....!ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta ăn là được chứ gì." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư mở miệng ăn muỗng canh trứng kia.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư ăn xong, Linh Ngọc Nhi vội vàng chờ mong hỏi: "Ăn ngon không?" Sau khi Mạnh Hiểu Dư gật đầu, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, Linh Ngọc Nhi khiêu khích nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Nam Cung Vân Hạm.
Ánh mắt kia như đang nói: "Xem đi Hiểu Dư vẫn rất để ý đến ta, ngươi đừng hòng mà bá chiếm Hiểu Dư một mình." Từ sau khi nàng tỉnh lại nhìn thấy hai người thâm tình ôm nhau.
Vốn muốn từ bỏ nhưng nàng lại không cam tâm, nàng thật vất vả mới yêu một người, kết quả còn chưa bắt đầu đã bị người khác đoạt! Nàng không cam tâm mỗi lần Nam Cung Vân Hạm cố ý ở trước mặt mình khanh khanh ta ta với Mạnh Hiểu Dư, mà nàng chỉ có thể thương tâm đứng nhìn, cho nên vì vậy, Linh Ngọc Nhi quyết định đấu tranh, đặc biệt là sau khi biết lớp dịch dung của mình bị Mạnh Hiểu Dư xé xuống, Linh Ngọc Nhi lấy lý do không thể tệ hơn: "Mặt thật của ta chỉ có thể để ái nhân đầu tiên của ta nhìn, mà ngươi lại xé nó xuống, ngoại trừ cha mẹ và sư phụ của ta thì ngươi là người đầu tiên nhìn thấy mặt thật của ta, cho nên đời này ta chú định là người của ngươi, nếu ngươi không đón nhận ta, ta đi chết đi cho rồi." Lúc ấy Linh Ngọc Nhi đã nói như vậy với Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư nghe nàng nói xong, trán đầy hắc tuyến, trong lòng thầm mắng: "Cô nương, có phải ngươi cũng xuyên không không! Nếu không sao lại biết chiêu ăn vạ nổi danh của Đoàn Dự như vậy, tuy rằng cuối cùng không thành công." Tuy thầm mắng nhưng Mạnh Hiểu Dư nhìn Linh Ngọc Nhi nước mắt lưng tròng, đáng thương, không nói được lời từ chối.
Vì thế nàng bị xô dấm Nam Cung Vân Hạm áp mấy hôm liền, tuy rằng ngày thường nàng cũng bị ép buộc, nhưng mấy ngày nay vì Nam Cung Vân Hạm ghen tuông, nàng bị không ngừng áp, mỗi lần nàng không liên tục xin tha, Nam Cung Vân Hạm tuyệt không tha nàng.
Dù mỗi ngày uống máu khiến công lực của nàng tăng lên nhanh chóng nhưng đó là nội lực tăng lên còn thể chất của Mạnh Hiểu Dư vẫn không tốt hơn trước nên không thể chịu nổi mỗi tối bị Nam Cung Vân Hạm lăn lộn.
Mà Mạnh Hiểu Dư cũng bắt đầu hoài nghi, Nam Cung Vân Hạm giúp mình tăng công lực, có phải có động cơ bất lương bên trong không?
"Tiểu Dư nhi, mấy ngày nay ngươi "quá mệt mỏi", đây là canh nhân sâm gà ác ta cố ý nấu cho ngươi, bổ khí huyết, nếm thử hương vị xem thế nào?" Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Linh Ngọc Nhi, tuy Nam Cung Vân Hạm tức giận nhưng cũng hết cách, nàng không biết võ công nên không đánh lại Linh Ngọc Nhi, vậy hạ độc chỉnh nàng vậy! Lại sợ nàng sẽ cáo trạng làm nũng với Mạnh Hiểu Dư, tuy rằng Nam Cung Vân Hạm không sợ nàng đi cáo trạng vì nàng biết tiểu Dư nhi sẽ không dám thuyết giáo mình nhưng nàng sợ Linh Ngọc Nhi ỷ vào bản thân không thoải mái ăn vạ để Mạnh Hiểu Dư chăm sóc nàng, lại còn nói, dược nô là người hầu trung tâm của nàng, sợ dược nô không tận tâm, càng sợ bản thân sẽ bị hạ dược nữa, cho nên không thể không để Mạnh Hiểu Dư chăm sóc nàng.
Mà tên hỗn đản Mạnh Hiểu Dư này cư nhiên còn tin lời Linh Ngọc Nhi, thật sự tự mình chăm sóc Linh Ngọc Nhi, còn vì lời cố ý châm ngòi của Linh Ngọc Nhi mà tên ngốc này cả ngày dùng ánh mắt trách cứ nhìn mình, buổi tối lấy lý do chăm sóc Linh Ngọc Nhi, từ chối ngủ cùng mình tận ba bốn hôm khiến Nam Cung Vân Hạm mấy ngày nay dục cầu bất mãn.
Lần trước vì Mạnh Hiểu Dư không từ chối Linh Ngọc Nhi khiến Nam Cung Vân Hạm dựa vào đó, trừng phạt nàng, ép nàng hàng đêm sanh ca, Nam Cung Vân Hạm vui đến không thấy mặt trời.
Sau đó vì khó chịu Linh ngọc Nhi luôn dán tiểu Dư nhi nhà nàng nên đã bỏ một ít mất hồn tán cho nàng.
(Mất hồn tán khá giống thuốc xổ!)
Nhưng vì Mạnh Hiểu Dư ba bốn ngày liên tục dùng ánh mắt trách cứ cùng phòng không gối chiếc phạt nàng.
Nam Cung Vân Hạm không dám hạ dược chỉnh Linh Ngọc Nhi, không chỉ vậy nàng còn phải bảo đảm Linh Ngọc Nhi khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, bằng không tên vô sỉ kia sẽ lại chạy đi cáo trạng với Mạnh Hiểu Dư bảo nàng hạ dược rồi tên ngốc Mạnh Hiểu Dư sẽ ngây ngốc tin tưởng.
Linh Ngọc Nhi có gương mặt đáng yêu như đứa nhỏ nhưng lại là kẻ vô sỉ, không biết khi nào phát hiện Mạnh Hiểu Dư không từ chối được yêu cầu của nàng thì luôn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn nàng.
Vì thế mỗi ngày vô sĩ đáng thương nhìn tiểu Dư nhi của nàng cầu an ủi rồi đưa ra những yêu cầu vô lý.
Đầu tiên là một tấc không rời, sau đó thì muốn ôm, muốn hôn tiểu Dư nhi.
Càng về sau yêu cầu càng quá mức, đến hiện tại đã không còn là một tấc không rời mà là liên thủ làm trò trước mặt nàng.
Quá đáng hết sức mà, xem Nam Cung Vân Hạm nàng chết rồi sao?
Một tay bưng chén canh gà nhỏ, một tay đoạt Mạnh Hiểu Dư về, ôm eo nàng.
Cười tủm tỉm nói, lại còn nhấn mạnh ba chữ "quá mệt mỏi" để Linh Ngọc Nhi biết nàng và tiểu Dư nhi bên nhau phong phú thế nào.
Lời này chỉ cần người có đầu óc đều có thể nghe hiểu lời nàng.
Mỗi ngày Mạnh Hiểu Dư ở Thanh Trúc Uyển luôn là áo đến duỗi tay cơm đến há miệng, ngoài mỗi ngày vì uống chén máu nhỏ mà đả tọa một hai canh giờ thì không còn làm gì khác hơn nữa đả tọa vốn không mệt! Cho nên chuyện có thể khiến Mạnh Hiểu Dư mệt cũng chỉ có thể là những trên giường.
Hơn nữa tên phúc hắc Nam Cung Vân Hạm mỗi tối đều vì tức giận mình chuyện mình đoạt Hiểu Dư với nàng, tối nào cũng tìm cách lăn lộn Mạnh Hiểu Dư, mỗi lần đều làm Mạnh Hiểu Dư kêu rất lớn, hầu như toàn bộ Thanh Trúc Uyển đều có thể nghe được.
Huống chi Linh Ngọc Nhi võ công không thấp, thính lực không tệ, càng nghe rõ ràng hơn.
Cho nên Linh Ngọc Nhi đương nhiên nghe hiểu ý của Nam Cung Vân Hạm.
Nhưng Linh Ngọc Nhi lại không tức giận chỉ cười nhẹ, ánh mắt hiện lên sự ưu thương.
Nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh đến người khác không nhìn thấy, nhưng vẫn bị Nam Cung Vân Hạm luôn chú ý nàng thấy được.
Chú ý tới ánh mắt ưu thương của nàng, Nam Cung Vân Hạm cũng không tiếp tục kích thích nàng, chỉ ôm Mạnh Hiểu Dư chuyên tâm đút Mạnh Hiểu Dư ăn canh.
Thật ra Nam Cung Vân Hạm cũng không phải rất chán ghét Linh Ngọc Nhi, ngược lại sau thời gian ở chung, nàng cảm thấy người này không tệ, rất thích hợp làm bạn ngoại trừ lúc nàng tranh đoạt tiểu Dư nhi ra thì Linh Ngọc Nhi cái gì cũng được.
Nhưng chỉ riêng việc nàng cùng mình tranh đoạt tiểu Dư nhi đã đủ làm Nam Cung Vân Hạm khó chịu về nàng, cho nên dù có lúc Nam Cung Vân Hạm thấy nàng rất được nhưng sẽ vẫn không làm bạn với nàng.
Ai bảo nàng để ý đến tiểu Dư nhi mà mình? Cho nên dù thế nào đời này nàng cũng sẽ không làm bạn với Linh Ngọc Nhi, chỉ có thể làm tình địch.
Nhưng Nam Cung Vân Hạm không phát hiện, tuy rằng nàng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi thân mật với Mạnh Hiểu Dư, ngoài trừ cảm thấy khó chịu, muốn lập tức cướp Mạnh Hiểu Dư về để tú ân ái cho Linh Ngọc Nhi xem thì đã không còn cảm giác thương tâm sợ mất đi Mạnh Hiểu Dư như ban đầu, hay hận không thể giết Linh Ngọc Nhi vì đoạt Mạnh Hiểu Dư với mình.
Cho nên tuy vẫn đối đãi như cũ với Linh Ngọc Nhi nhưng thật ra đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu Linh Ngọc Nhi, chỉ là nàng chưa phát hiện thôi! Hoặc có lẽ nàng biết nhưng vờ không biết! Đây là dấu hiệu của sự ngạo kiều.
Dù Nam Cung Vân Hạm có biết hay không, Linh Ngọc Nhi cũng phát hiện, nếu không nàng cũng sẽ không mặt dày dán lấy Mạnh Hiểu Dư.
Tuy rằng nàng không để tâm việc Nam Cung Vân Hạm có tiếp thu hay không nhưng nếu Nam Cung Vân Hạm kiên quyết không đồng ý, Mạnh Hiểu Dư khẳng định sẽ vì Nam Cung Vân Hạm mà từ chối nàng, cuối cùng Mạnh Hiểu Dư có thích mình hay không, Linh Ngọc Nhi cũng không dám kết luận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...