Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall"Sao thế? Tiểu muội muội còn chưa nghĩ kỹ sao?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư một thân một mình đứng ở cửa ra vào xoắn xuýt nửa ngày chưa có kết quả, Yên Như Mị không thể không lên tiếng hỏi, dù sao trời càng ngày ccàng tối, khách nhân tới "Vũ Xuân Các" cũng càng ngày càng nhiều, một tiểu gia hỏa xinh đẹp luôn đứng ở cửa ra vào cũng không phải chuyện tốt a!

"Ân, ta nghĩ kỹ, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng ta cũng có một yêu cầu." Nghe tiếng Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nói.

" Ân, ngươi nói một chút, yêu cầu gì?" Yên Như Mị rất ngạc nhiên tiểu gia hỏa này lại đưa ra yêu cầu gì.

"Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là, người ngươi dẫn ta đi gặp nhất định phải từ chính miệng ta thừa nhận là mỹ nữ thì điều kiện của ngươi mới được xác nhận, bằng không, ta sẽ không đáp ứng." Mạnh Hiểu Dư nói yêu cầu nàng với Yên Như Mị.

"Tốt, không có vấn đề, tiểu gia hỏa ngươi đi theo ta!" Yên Như Mị nói xong, trực tiếp đi lên lầu hai "Vũ Xuân Các".

Nghe Yên Như Mị đáp ứng yêu cầu của mình, Mạnh Hiểu Dư len lén ở sau lưng dựng chữ V, sau đó liền đi theo Yên Như Mị lên lầu hai. Đồng thời ở trong lòng không nhịn được tán thưởng mình thông minh "Hắc hắc ta thật sự là quá thông minh, nếu như vậy mặc kệ một hồi nàng mang ta gặp mỹ nữ dạng gì, chỉ cần ta không thừa nhận người kia là mỹ nữ, như vậy điều kiện lên đài biểu diễn nửa tháng liền không thành lập, đến lúc đó chẳng những ta thấy được mỹ nữ, hơn nữa còn không cần đi lên đài biểu diễn, ha ha ha ta sao lại thông minh như vậy chứ?"

*************************************

"Uy, đã tới chưa a!" Đi theo Yên Như Mị thật lâu cũng không thấy được mỹ nữ ở đâu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi lên tiếng hỏi. Vốn là nàng đi theo Yên Như Mị lên lầu hai, nàng còn tưởng rằng đại mỹ nữ trong miệng Yên Như Mị ở phòng nào đó ngay lầu hai. lại không nghĩ tới Yên Như Mị mang nàng đi dạo hết một vòng lầu hai xong lại mang nàng xuống đại đường lầu dưới, thời điểm Mạnh Hiểu Dư bắt đầu buồn bực, Yên Như Mị lại mang nàng đi loạn trong tiểu đình viện phía sau "Vũ Xuân Các".


"Được rồi, không phải đã đến rồi sao" Yên Như Mị chỉ gian phòng trước mặt nói.

Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn, xem xong Mạnh Hiểu Dư triệt để bùng nổ "Nha, ngươi đùa bỡn ta a! Căn phòng này ngươi vừa dẫn ta tới hậu viện đi một chút ta đã thấy, làm gì ngươi lại dẫn ta đi lung tung khắp nơi ở hậu viện, đi ngang qua căn phòng này không dưới ba lần, hiện tại ngươi lại nói cho ta biết, mỹ nữ ngươi muốn ta gặp ở trong phòng này. Vậy lúc nãy ngươi dắt ta đi lung tung nửa ngày đều là muốn chơi ta sao?" Lúc này Mạnh Hiểu Dư vô cùng tức giận quát Yên Như Mị.

"Ai nha tiểu muội muội đừng nóng giận mà! Tỷ tỷ ta đây cũng chỉ muốn ngươi làm quen hoàn cảnh trước một chút! Nếu không, chờ tới lúc ngươi ở chỗ này, lại bởi vì không quen thuộc hoàn cảnh mà lạc đường thì sao." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xù lông, Yên Như Mị tốt tính nói."Ở đây? Ta tại sao phải ở đây? Ta lại không phải là cô nương trong thanh lâu các ngươi." Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư không hiểu.

"Chẳng lẽ tiểu muội muội quên, ngươi đáp ứng điều kiện của ta?" Yên Như Mị buồn cười nói

"Ta không quên, nhưng ta cũng đã nói, nhất định phải là ta thừa nhận người kia là mỹ nữ, điều kiện ta đáp ứng ngươi mới có hiệu lực." Nhìn thấy bộ dạng cười yêu mị của Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư tức giận trả lời.

"Ha ha ta cũng không quên." Yên Như Mị cười híp mắt nói liền xoay người đẩy cửa phòng ra đi thẳng vào.

"Thật đúng là không có lễ phép a! Cửa cũng không gõ một cái đã đi vào." Nhìn thấy Yên Như Mị đẩy thẳng cửa ra đi vào phòng, Mạnh Hiểu Dư âm thầm đậu đen rau muống một câu liền đi theo vào.

"Oa, bố trí thật đơn giản a!" Sau khi đi theo Yên Như Mị vào cửa, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy trong phòng ngoại trừ một cái bàn, bốn cái ghế thì cái gì cũng không có, không khỏi cảm thán một câu. Cảm thán xong Mạnh Hiểu Dư lại tò mò hỏi: "Người đâu?"


"Bên trong." Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Yên Như Mị chỉ trong phòng trong nói.

Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư mới phát hiện trong phòng còn có một gian bị rèm vải ngăn cách. Vì vậy nàng đi qua, vén rèm lên nhìn vào bên trong. Nàng nhìn thấy có hai nữ tử một người đưa lưng về phía mình, một người đưa mặt về phía mình, ngồi trước bàn chuyên tâm đánh cờ. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư đánh giá người quay mặt về phía mình trước, nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt. Mặt trứng ngỗng, mày liễu, mắt hạnh, mũi ngọc thẳng đứng tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn "Ân dáng dấp rất xinh đẹp.".Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng kết luận.

"Thế nào? Tỷ tỷ ta không có lừa gạt ngươi chứ." Yên Như Mị đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư nói.

"Ân, cũng được" Mạnh Hiểu Dư một bên hững hờ trả lời Yên Như Mị, một bên rướn cổ lên đánh giá thân hình nữ tử mặc bạch sắc sa y đang đưa lưng về phía mình.

"Cũng được? Vậy rốt cuộc có được tính là mỹ nữ hay không?" Yên Như Mị buồn cười hỏi

"Không tính." Mạnh Hiểu Dư trả lời chém đinh chặt sắt.

"A! Hai người đều không tính sao?" Yên Như Mị cố ý nói lớn tiếng.


"Y phục màu vàng không tính, y phục màu trắng thì không biết "

"Tại sao?"

"Chỉ thấy bóng lưng không thấy được mặt, cho nên không biết." Mạnh Hiểu Dư thành thật trả lời.

"Thế nào, chẳng lẽ bóng lưng này còn chưa đủ đẹp?" Yên Như Mị vẫn như cũ lớn tiếng nói.

Nghe Yên Như Mị tra hỏi, Mạnh Hiểu Dư khinh bỉ liếc mắt nàng sau đó nói: "Bóng lưng Như Hoa cũng xinh đẹp đấy! Không phải khuôn mặt cũng làm trời đất sụp đổ sao?"

"A! Như Hoa kia là ai?, chẳng lẽ lại đẹp đến trời đất sụp đổ sao?" Yên Như Mị cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Mạnh Hiểu Dư.

*lên google search如花 nhé (ở cmt :v)

"Đúng vậy a! Không chỉ đẹp đến mức trời đất sụp đổ, còn đẹp đến mức làm cho nhân thần cộng phẫn!" Mạnh Hiểu Dư trợn trắng mắt nói.

"Nếu như vậy, ước định của chúng ta tính thế nào?"


"Tính thế nào?, đương nhiên là không còn giá trị rồi"

"A. . Ngươi nói xem tại sao lại hết hiệu lực!"

"Ta lúc trước đã nói, nhất định phải là chính miệng ta thừa nhận các nàng là mỹ nữ mới được, thế nhưng bây giờ ngươi nhìn hai người này, một người mặc dù dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng không tính là mỹ nữ, còn người kia càng không cần phải nói, ta chỉ thấy được cái bóng lưng, mặt dài ngắn đẹp xấu gì ta một chút cũng không biết, cho nên ước định lúc trước của chúng ta hết hiệu lực." Mạnh Hiểu Dư nói xong cũng mở rộng bước chân, đi ra cửa, hiện tại nàng có một loại dự cảm vô cùng không tốt, từ khi nhìn thấy nữ tử áo trắng đưa lưng về phía nàng, trong nội tâm nàng liền có một loại dự cảm vô cùng không tốt, một mực nhắc nhở nàng mau mau rời đi. Cho nên hiện tại, ngay cả mặt nữ tử kia còn chưa nhìn thấy liền quyết định mau mau rời khỏi nơi này.

"Ai. . Ngươi không muốn nhìn xem bộ dáng của nàng? Nàng thật sự là phi thường xinh đẹp nha!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư muốn đi, Yên Như Mị lập tức giữ chặt nàng nói.

"Không được, ta hiện tại không muốn xem, ta đi trước, bái bai không tiễn a." Mạnh Hiểu Dư nói xong câu đó liền muốn kéo thoát ống tay Áo bị Yên Như Mị giữ chặt.

"Ta nói, tiểu muội muội ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy biểu lộ vội vã muốn rời khỏi của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị buồn cười nói, mà tay vẫn không buông lỏng ống tay Áo của Mạnh Hiểu Dư.

Nhìn Yên Như Mị lôi kéo ống tay áo của mình, không có chút ý tứ muốn buông lỏng. Mạnh Hiểu Dư không khỏi có chút nóng nảy, loại dự cảm xấu trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt, nàng muốn mau chóng rời khỏi nơi này trở lại khách điếm, tìm Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ của nàng, mặc dù nàng cũng không biết Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ có trở về khách điếm chưa. Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư còn đang suy nghĩ muốn về khách điếm đi tìm hai tỷ muội Hàn Như Băng, một giọng nói mang theo mừng rỡ truyền vào trong tai của nàng.

"Tiểu Vũ, ngươi về đến rồi!"

Sau đó Mạnh Hiểu Dư liền thấy một đạo bóng trắng hiện lên, một giây sau mình liền bị cái bóng trắng kia gắt gao ôm vào trong ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui