Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall
Buổi chiều hôm sau, bên trong phòng khách điếm.
“Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa, rời giường!!!” Hàn Như Băng ngồi ở bên giường, tay phải nhẹ vỗ về khuôn mặt Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu gọi Mạnh Hiểu Dư rời giường. Nhưng Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say chỉ nhẹ ân một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ. Hàn Như Băng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục ôn nhu kêu: “Tiểu gia hỏa dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?”
“Tỷ tỷ, Dư Nhi còn chưa tỉnh sao?” Hàn Như Sương trong tay bưng một cái khay, đi vào trong phòng bày đồ ăn lên bàn. Sau đó đi ra cửa, sau khi khóa cửa xong thì xoay người nhìn về phía Hàn Như Băng vẫn ngồi bên giường gọi Mạnh Hiểu Dư, trong mắt lo lắng hỏi.
“Đúng vậy a! Có thể là tối hôm qua mệt chết rồi đi! Bằng không, cũng không đến nỗi đã trễ như vậy vẫn còn ngủ say gọi không tỉnh. Không bằng để cho nàng ở đây ngủ thêm một chút đi!” Lúc Hàn Như Băng nói những lời này, giọng nói mang theo chút tự trách. Biết rõ tối hôm qua là lần đầu tiên của tiểu gia hỏa, thế mà mình cùng muội muội còn muốn nàng nhiều lần như vậy.
“Thế nhưng tỷ tỷ, Dư Nhi nàng đã một ngày không ăn gì rồi. Tối hôm qua lại mệt mỏi như vậy, ta sợ thân thể của nàng không chịu đựng nổi.” Lúc Hàn Như Sương nói những lời này, trong giọng nói đồng dạng mang chút tự trách, nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.
Khi Hàn Như Băng nghe được giọng nói mang ngữ khí lo lắng cùng tự trách của muội muội nhà mình, liền lập tức an ủi nói: “Yên tâm đi! Mặc dù thân thể tiểu gia hỏa “yếu một chút” nhưng mà tốt xấu trong cơ thể của nàng cũng có hơn hai mươi năm nội công Mễ lão tiền bối truyền cho để hộ thể, một ngày không ăn gì cũng không đáng ngại, chúng ta vẫn nên để nàng nghỉ ngơi một chút đi! Nói không chừng lát nữa nàng sẽ tự đói tỉnh thôi! Chúng ta trước mang thức ăn xuống để tiểu nhị hâm nóng. Để tiểu gia hỏa kia tỉnh lúc nào thì lập tức có đồ ăn nóng lúc đó.”
“Ân, vậy ta đem thức ăn này xuống lầu, giao cho điếm tiểu nhị để hắn đặt lên bếp hâm nóng. Đợi Dư Nhi tỉnh lại thì để hắn bưng lên.” Nói xong, Hàn Như Sương để đồ ăn trên bàn lại trong khay, bưng ra khỏi phòng.
************************************
“Ngô ân
~” Mạnh Hiểu Dư ngủ ròng rã một ngày, rốt cuộc chịu không nổi đói bụng chậm rãi mở mắt.
“Tiểu gia hỏa tỉnh, đói bụng không?” Nghe thấy âm thanh, Hàn Như Băng lập tức đi tới bên giường, trông thấy Mạnh Hiểu Dư nằm trên giường dụi mắt, ôn nhu hỏi.
“Ân.” Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng trả lời, sau đó nàng quay đầu mắt nhìn ngọn nến trên bàn, lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn đen. Sau đó mặt mê hoặc hỏi: “Như Băng tỷ tỷ, trời còn chưa sáng sao? Tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ làm gì dậy sớm như vậy a?”
Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng nhẹ bật cười, sau đó mắt mang ý cười nói: “Tiểu gia hỏa, không phải trời chưa sáng, mà là đã sáng rồi, hiện tại lại tối. Tiểu gia hỏa, nàng đã ngủ ròng rã một ngày, đã tỉnh dậy thì ăn chút cơm đi! Nếu nàng còn mệt thì có thể dậy ăn cơm xong lại tiếp tục ngủ. Lúc nàng tỉnh Sương Nhi đã ra ngoài kêu điếm tiểu nhị đem đồ ăn lên rồi. Nàng mặc y phục đi! Ta đoán chừng chờ nàng mặc y phục xong, đồ ăn cũng đưa tới.”
“Ân, vậy ta lập tức rời giường mặc y phục. Tê
“ Mạnh Hiểu Dư nói xong liền muốn ngồi dậy mặc y phục, nhưng mà nàng vừa mới động một cái liền bị cảm giác đau nhức khắp người truyền đến hít một ngụm lãnh khí.
Lúc này Mạnh Hiểu Dư mới phát hiện, toàn thân đau nhức kịch liệt. Cảm giác kia thật giống như thân thể bị một cỗ xe tải nặng ép qua. Nhất là eo, thật giống như gập bụng mấy trăm cái, đau nhức giống như muốn gãy mất. Mà chỗ tư mật dưới hạ thân cũng truyền tới một phen cảm giác đau đớn cùng mãnh liệt khó chịu khiến Mạnh Hiểu Dư đang định đứng dậy lại nằm xuống giường, động cũng không dám động.
“Thế nào? Thân thể chỗ nào khó chịu?” Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vừa nhúc nhích liền giống như không thoải mái, hít một ngụm lãnh khí xong nằm lại trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ, chân mày nhíu chặt nằm ở trên giường, động cũng không dám. Hàn Như Băng liền quan tâm hỏi.
Mạnh Hiểu Dư vốn bởi vì cảm giác đau nhức toàn thân cùng cảm giác đau đớn mãnh liệt khó chịu ở chỗ tư mật dưới hạ thân mà buồn bực vô cùng. Nghe Hàn Như Băng nói xong, lập tức trong lòng tức giận gào lên: “Tỷ cư nhiên còn dám hỏi ta? Tỷ cư nhiên còn dám hỏi ta? Đồ nữ nhân phúc hắc không biết tiết chế này! Nếu như không phải tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ hai người không biết thương hương tiếc ngọc. Ta sẽ biến thành như bây giờ sao? Nếu như không phải là các tỷ biết rõ người ta là lần đầu tiên, còn không có chút tiết tháo muốn người ta nhiều lần như vậy. Ta sẽ biến thành như bây giờ sao?” Mặc dù ở trong lòng cuồng bạo gầm thét hai tỷ muội Hàn Như Băng nhiều lần, nhưng khi nàng nhìn thấy con ngươi Hàn Như Băng đầy lo lắng cùng tự trách, Mạnh Hiểu Dư chỉ đỏ mặt, yếu ớt trả lời một câu: “Ân, có chút không thoải mái.” Sau đó liền không nói nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư đỏ lên, Hàn Như Băng chỉ một nghĩ một chút liền hiểu được. Sau đó Hàn Như Băng đổi lại một nụ cười trêu tức nói: “Tiểu gia hỏa, thân thể nàng không thoải mái, không tiện mặc y phục, vậy ta tới giúp nàng được chứ?” Nói xong liền không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, duỗi ra hai tay ôm Mạnh Hiểu Dư từ trong chăn ra ngồi trên đùi của mình. Sau đó lại thừa dịp Mạnh Hiểu Dư không chú ý, kéo chăn mền Mạnh Hiểu Dư một mực túm lấy che thân thể xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...