“Xin hỏi chúng ta có thể ngồi ở đây không?” Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư cảm thán sắc đẹp của nam tử bạch sam cùng nương pháo nam lam sam thì nghe thấy không biết lúc nào hai người kia đã đi tới bên cạnh bàn Mạnh Hiểu Dư ngồi. Đồng thời phi thường ôn nhu hữu lý hỏi, thái độ nho nhã hữu lý cùng giọng nói ôn nhu kia khiến độ thiện cảm trong lòng Mạnh Hiểu Dư đối với hắn trực tiếp tăng lên mấy trăm lần. Mạnh Hiểu Dư có chút hoa si nhìn tuyệt sắc công tử trước mặt mình, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đây chính là loại nam nhân “Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc” thường xuyên được tiểu thuyết đã từng xem qua nhắc tới sao?
“Xin hỏi ta cùng xá đệ* có thể ngồi ở đây không?” Giọng nói ôn nhu lần thứ hai vang lên.
*em trai ruột thường gọi là gia đệ hoặc xá đệ
“A, có thể có thể, không sao đâu, cứ tùy tiện ngồi.” Lấy lại tinh thần, Mạnh Hiểu Dư liền vội vàng nói. Bởi vì một mực hoa si mỹ mạo của bạch sam công tử, bởi vậy Mạnh Hiểu Dư cũng không chú ý tới nụ cười của Hàn Như Băng càng ngày càng xán lạn, cùng sắc mặt của Hàn Như Sương càng lạnh hơn gấp bội so với ngày thường. Nếu như Mạnh Hiểu Dư chú ý tới, nàng là vô luận như thế nào cũng sẽ không tự tiện chủ trương để hai tên nam tử kia ngồi ở bàn này.
Bất quá trên đời này không có nhiều nếu như như vậy, cho nên Mạnh Hiểu Dư khổ cực cũng là việc không thể tránh khỏi.
Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư ân cần chào hỏi hai tên nam tử vốn không quen biết kia nhập tọa. Nụ cười trên mặt càng rực rỡ, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán, ban đêm phải làm sao thu thập tiểu gia hỏa này. Lá gan không nhỏ a, cư nhiên ở trước mặt nàng hồng hạnh xuất tường. Nếu không dạy bảo đàng hoàng một chút, về sau tiểu gia hỏa này còn không phải vô pháp vô thiên? Sau khi nghĩ kỹ đêm nay phải làm sao dạy dỗ tiểu gia hỏa kia, Hàn Như Băng quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt gần như kết băng của muội muội nhà mình. Trong lòng suy nghĩ nên tìm thời gian cùng băng sơn muội muội của nàng nói chuyện, vật nhỏ nhà mình đều muốn ở trước mặt nàng hồng hạnh xuất tường. Sao chỉ có thể dùng gương mặt lạnh lùng ở bên cạnh nhìn mà mặc kệ đây?
*hồng hạnh xuất tường/trèo tường: ngoại tình
“Tạ ơn cô nương đồng ý cho tại hạ cùng xá đệ ngồi đây, tại hạ vô cùng cảm kích.” Sau khi tuyệt sắc nam tử cảm ơn Mạnh Hiểu Dư liền xong liền cùng nương pháo nam kia ngồi xuống. Sau đó còn nói: “Tại hạ Nam Cung Vân Hàn, vị này là xá đệ Nam Cung Vân Nhu, không biết tôn tính đại danh của các vị cô nương? Để cho tại hạ về sau có cơ hộ báo đáp ân tình mấy vị cô nương đã nhường chỗ.”
“Phốc...” Mạnh Hiểu Dư đang uống trà, lúc nghe nam tử bạch sam báo ra tên của nương pháo nam thì không có chút nào hình tượng phun ra một miệng trà, sau đó liền một tay ôm bụng một tay chỉ nam tử lam sam bên cạnh vừa cười vừa nói: “Không ngờ vóc người của ngươi nương pháo thì thôi đi a, không nghĩ tới tên cũng nương pháo như vậy, ha ha ha cười chết ta rồi.”
*nương pháo: ẻo lả
Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư cười đến bụng đều đau, tính luôn cả hai tỷ muội Hàn Như Băng, bốn người đều dùng khuôn mặt kỳ quái nhìn nàng. Đều không rõ “Nương pháo” trong miệng Mạnh Hiểu Dư là có ý gì.
Sau khi cười Mạnh Hiểu Dư rốt cục phát hiện ánh mắt của bốn người. Mạnh Hiểu Dư bị ánh mắt của bốn người chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu có ý tốt cười khan hai tiếng, sau đó liền nâng chung trà lên, dáng vẻ giả bộ như cúi đầu uống trà, hi vọng mình có thể thành người trong suốt.
Nhưng mà hi vọng của Mạnh Hiểu Dư cũng không có trở thành sự thật, bởi vì nàng vừa uống một miệng trà còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe nương pháo nam tên Nam Cung Vân Nhu kia tế thanh tế khí* mở miệng hỏi: “Không biết vị cô nương này vừa rồi cười ầm lên là vìchuyện gì? Còn có cô nương vừa rồi “Nương pháo” cô nương nói là có ý gì? Hẳn là tên của Vân Nhu có gì không ổn? Cho nên dẫn tới cô nương cười không ngớt?”
*nói nhỏ nhẹ
Nghe nương pháo nam hỏi, Mạnh Hiểu Dư phi thường lúng túng cười, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn nụ cười lúng túng của Mạnh Hiểu Dư, nương pháo nam lại hỏi: “Nhìn thần sắc này của cô nương, chẳng lẽ tính danh của Vân Nhu thật sự không ổn?”
Nghe thấy nương pháo nam lại hỏi như thế, Mạnh Hiểu Dư vội vàng lắc đầu trả lời: “Tên của ngươi không có gì không ổn, vừa rồi ta cười là bởi vì.... Bởi vì... Ta muốn cười mà thôi. Đúng, cũng là bởi vì ta muốn cười mà thôi, tuyệt đối không có cười dáng người quá nương, tên cũng quá nương. Mà nương pháo có ý tứ là nói dung mạo ngươi rất anh tuấn tiêu sái*, tuyệt đối không phải nói ngươi nương nương khang*. Ngươi tuyệt đối không nên suy nghĩ lung tung trong lòng a.
*nương: như đàn bà
*nương nương khang: ẻo lả
*anh tuấn tiêu sái: đẹp trai phóng khoáng
Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư loạn thất bát tao giải thích một phen, bốn người kia đều đầy đầu hắc tuyến, khóe miệng co giật. Ngươi nói hết ra, còn kêu người khác đừng nghĩ lung tung?
Sau khi Mạnh Hiểu Dư giải thích xong, phát hiện bốn người đều đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật nhìn mình. Vì vậy liền kỳ quái hỏi: “Các ngươi làm sao rồi? Làm gì đều nhìn ta như vậy?”
“Không có việc gì, không phải tiểu gia hỏa đói bụng sao? Ngươi đi gọi tiểu nhị tới gọi món ăn đi.” Hàn Như Băng nhìn dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư như không biết chuyện gì xảy ra, vì vậy liền vuốt vuốt đầu của nàng nói.
Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư mới hậu tri hậu giác phát hiện. Bụng của mình còn bị đói nha, vì vậy liền đứng lên hấp tấp đi tìm điếm tiểu nhị gọi món ăn.
Sau khi nhìn Mạnh Hiểu Dư đi, lúc này Hàn Như Băng mới quay đầu nói với Nam Cung Vân Nhu: “Ngại quá, vừa rồi tiểu gia hỏa nhà ta nói sai, ta thay tiểu gia hỏa nhà ta xin lỗi các ngươi, hi vọng hai vị có thể tha thứ. Còn có tại hạ là Hàn Như Băng, vị bên cạnh này là muội muội ta Hàn Như Sương.”
“Nguyên lai hai vị đúng là hai vị cung chủ đại danh đỉnh đỉnh của “Triều Khuyết Cung”, thật sự là cửu ngưỡng đại danh*.” Sau khi Nam Cung Vân Hàn nghe tên hai tỷ muội Hàn Như Băng, liền đứng dậy ôm quyền nói. Sau đó lại hỏi: “Không biết vị cô nương vừa rồi là người phương nào? Chẳng lẽ là tiểu sư muội của hai vị cung chủ? Hay là đồ đệ?”
*cửu ngưỡng đại danh: ngưỡng mộ danh tính đã lâu
“Vậy cũng không phải.” Hàn Như Băng cười trả lời.
“A, vậy hẳn là một người có quan hệ không cạn đi.” Nam Cung Vân Hàn nói.
“Xem như thế đi!” Lần này Hàn Như Băng không có phủ nhận.
Sau khi Hàn Như Băng trả lời Nam Cung Vân Hàn thì không nói gì nữa. Mà Nam Cung Vân Hàn cũng không hỏi nữa, vì vậy bốn người liền lâm vào một trận trầm mặc.
Sau khi Mạnh Hiểu Dư gọi xong thức ăn, cao hứng bừng bừng trở lại ngồi cạnh Hàn Như Băng mới phát hiện có chút gì là lạ. Vì vậy liền hỏi: “Sao các ngươi đều không nói lời nào a?”
“Không có gì, tiểu gia hỏa gọi món gì đây?” Hàn Như Băng không trả lời Mạnh Hiểu Dư, mà là đổi chủ đề hỏi.
“A, ta gọi rất nhiều món nha, trong đó có rau xào măng Như Sương tỷ tỷ thích ăn cùng thịt kho đậu hủ Như Băng tỷ tỷ thích ăn nhất a, còn có canh củ từ sườn heo Như Sương tỷ tỷ và Như Băng tỷ tỷ thích uống nữa nha.
Mạnh Hiểu Dư vừa mới nói xong, liền thấy có hai điếm tiểu nhị trong tay bưng một cái khay đi tới. Sau khi đi đến bàn Mạnh Hiểu Dư các nàng liền đặt thức ăn trong khay một đĩa một đĩa để lên bàn. Sau khi dọn xong thức ăn, điếm tiểu nhị nói với Mạnh Hiểu Dư: “Thức ăn ngài gọi đã đủ, mời chậm dùng, nếu như ngài còn có gì cần thì gọi tiểu nhân một tiếng là được.” Nói xong liền cầm khay rời đi.
Mà Mạnh Hiểu Dư thì sau khi thức ăn bưng lên bàn liền nhìn chằm chằm vào cái đùi gà không thèm dời mắt.
Hàn Như Băng nhìn thấy bộ dáng Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm đùi gà mà chảy nước miếng. Liền cười cầm đũa gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Mạnh Hiểu Dư, sau đó liền nói: “Được rồi, đừng thèm nữa, mau ăn đi.” Sau đó liền nói với Nam Cung Vân Hàn cùng Nam Cung Vân Nhu: “Cùng nhau ăn đi. Tiểu gia hỏa gọi nhiều thức ăn như vậy, cũng gọi luôn thức ăn cho hai vị rồi.” Nói xong lại nhìn Mạnh Hiểu Dư một chút, Mạnh Hiểu Dư nghe được Hàn Như Băng nói, lại thấy Hàn Như Băng nhìn mình, vội vàng bỏ cái đùi gà đang gặm xuống nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta gọi nhiều thức ăn như vậy, ngay cả phần của các ngươi cũng gọi luôn, các ngươi cũng không nên khách khí, ăn chung đi.” Nói xong lại cầm lấy đùi gà gặm tiếp, nàng đang rất đói bụng nha.
===========================================
Truyện cập nhật nhanh nhất trên bachgiatrang.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...