Diệp Tuyền Vũ đa nghi, từ sau cái cái ngày kia, nàng căn bản là không đi làm, hầu như nàng dùng phần lớn thời gian theo dõi Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ thật giống mẹ của mình, đều là điên cuồng.
Nhưng kết quả theo dõi làm cho nàng thật càng thất vọng, Đan Vân Sơ thường xuyên đến nhà Đông Phương Thấm Tuyết, ở liền mấy tiếng, Diệp Vũ Tuyền không biết hai người đó làm gì trong thời gian dài như vậy, hơn nữa hai người càng ngày càng nhiều lần cùng nhau đi ra ngoài, bộ dạng tay trong tay, dị thường thân mật. Ngay cả những bức tranh treo trong phòng vẽ, đều nói cho Diệp Tuyền Vũ biết, Đan Vân Sơ thật sự thích Đông Phương Thấm Tuyết, bức tranh lõa thể của mình đã sớm bị Đan Vân Sơ lấy vải che lại, thay vào đó là bức tranh mới của Đông Phương Thấm Tuyết, trong tranh nữ nhân kia cười như hệt thiên sứ, thật sự chói mắt.
Diệp Tuyền Vũ từ cửa xe nhìn ra, thấy Đan Vân Sơ thân mật vén tóc qua bên lỗ tai cho Đông Phương Thấm Tuyết, động tác thật ôn nhu, cô hình như chưa bao giờ đối xử với mình như vậy. Ánh mắt Diệp Vũ Tuyền hiện rõ lên sự tổn thương, mặt ngày càng đỏ lên, Đan Vân Sơ hôn lên trán Đông Phương Thấm Tuyết, sau đó hai người cười đến bộ dạng hạnh phúc, hoàn toàn bất đồng với mấy ngày qua Đan Vân Sơ đối với mình bộ dạng né tránh.
Diệp Tuyền Vũ siết chặt tay lái đến nỗi tay nổi cả gân xanh, nàng chán ghét cảnh này, muốn làm nó biến mất, con quỷ trong lòng Diệp Tuyền Vũ dâng lên, là chính tại Đan Vân Sơ đem lại, nó làm cho Tuyền Vũ mất hết bình tĩnh, liền lúc Diệp Tuyền Vũ đạp mạnh chân ga, xe tốc độ cực nhanh chạy về phía Đan Vân Sơ cùng Đông Phương Thấm Tuyết.
Đan Văn Sơ thấy trước mặt một chiếc xe thể thao đang lao tới, theo bản năng liền đẩy Đông Phương Thấm Tuyết ra, thời điểm tưởng chừng mình sẽ bị chiếc xe thể thao đụng vào, thì một tiếng ngót xe chói tai tựa như muốn xuyên thủng trời vang lên, chiếc xe phanh lại kịp thời, đúng là xe BMW tính năng cực kỳ tốt.
Thời điểm Diệp Tuyền Vũ phanh xe lại, mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, chuyện gì đang xảy ra với mình ? Nàng thiếu chút nữa là đem Đan Vân Sơ đụng, nghĩ tới đây, trái tim nàng tê dại, nàng sờ gương mặt mình, mới phát hiện nó tràn đầy nước mắt. Nhưng Đan Vân Sơ thà rằng mình chết cũng đem Đông Phương Thấm Tuyết đẩy ra, tâm đau một cách cực độ. Giờ phút này nàng tin, thật sự tin Đan Vân Sơ thích Đông Phương Thấm Tuyết, vì nàng hiểu Đan Vân Sơ là một con người rất ích kỷ, cô không phải là loại người vì người khác mà hy sinh bản thân, nếu là người cô muốn cứu, thì ắt hẳn là một người thật sự quan trọng đối với cô. Giờ khắc này, nàng thà rằng Đan Vân Sơ là một người vô tâm ích kỷ, không đáp lại tình cảm của mình, cũng sẽ không yêu người khác, có lẽ như vậy mình cảm thấy sẽ tốt hơn nhiều, nhưng sao Đan Vân Sơ không chấp nhận tình yêu của mình, lại còn đi yêu người khác? Nước mắt đã chảy đầy khắp mặt Diệp Tuyền Vũ.
Đan Vân Sơ quả thật không phải loại người thà mình chết cũng muốn cứu người khác, nhưng là cô sẽ không để cho Đông Phương Thấm Tuyết vì mình mà chết, Đông Phương Thấm Tuyết vốn là vô tội, nếu là người khác cũng sẽ chọn đẩy Đông Phương Thấm Tuyết ra. Nhưng giờ phút này Diệp Vũ Tuyền không nghĩ tới.
Đan Vân Sơ bị đọa đến một thân toàn mồ hôi lạnh, cô cơ hồ nghĩ là mình sẽ chết dưới xe của Diệp Tuyền Vũ.
"Em điên rồi sao ?" Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ quát, những tức giận của Đan Vân Sơ sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Tuyền Vũ cơ hồ biến mất toàn bộ, cô đột nhiên hoài nghi mình có phải là làm sai hay không, cô thật sự giống như đem Tiểu công chúa bức cho đến điên, nhưng đã làm đến bước này, Đan Vân Sơ có chút dao động bất định . . .
Đông Phương Thấm Tuyết hiển nhiên là sợ tới ngây người, đến khi bản thân kịp phản ứng, nhìn người trên xe, dĩ nhiên là Diệp Tuyền Vũ, hơn nữa cô ấy đang khóc, giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy Diệp Vũ Tuyền giống như một bông hoa đẫm máu, xinh đẹp quỷ dị, nhưng đau đến thấu tâm , đó là sự phẫn nộ cùng đau thương, là một thứ tình yêu nồng nhiệt và sâu đậm, đến ngọc đá cũng phải nóng lên, làm cho người khác bị phỏng thương, nhưng người đầu tiên bị thương tổn chính là nàng.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn về phía Đan Vân Sơ, còn tiếp tục sao? Cô không đành lòng tiếp tục, chị, nếu như chị lỡ lời, chị tuyệt đối sẽ hối hận.
Đan Vân Sơ quay đầu sang hướng khác, cô không dám nhìn Diệp Tuyền Vũ, cô sợ nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Tuyền Vũ, làm cho mình cảm giác đáng chết, sợ mình sẽ động lòng, không thể hạ quyết tâm.
"Thấm Tuyết có sao không?" Đan Vân Sơ khẩn trương đỡ Đông Phương Thấm Tuyết dậy, cô biết Đan Vân Sơ muốn tiếp tục, Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này rất hối hận vì đã nhận lời giúp đỡ, đây như làm đau người cũng tự làm đau mình.
Đông Phương Thấm Tuyết lắc đầu, ý bảo mình không có chuyện gì, "Còn chị? Có sao không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
Hai người quan tâm lẫn nhau, Diệp Tuyền Vũ đứng xem, thật giống đang tán tỉnh lẫn nhau, Diệp Tuyền Vũ nhìn thẳng Đan Vân Sơ.
"Đan Vân Sơ, chị không cần giải thích sao?" Chỉ cần giải thích là được, nàng sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì để giải thích, những gì em thấy chính là những gì đang diễn ra." Đan Vân Sơ âm thanh có chút lãnh đạm, cũng không có ý định giải thích.
"Đan Vân Sơ, có phải ông nội em bức chị? Chị không phải thật tâm đúng không?" Diệp Tuyền Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Không ai ép tôi, thật sự chính như vậy, tôi chỉ là cảm thấy Đông Phương Thấm Tuyết thích hợp với tôi hơn, tôi và em ở chung một chỗ chỉ toàn cãi vã, tôi cảm thấy mệt mõi." Ánh mắt Đan Vân Sơ vẫn là không dám nhìn thẳng Diệp Tuyền Vũ, nhưng những lời đả thương người khác cứ một câu một chữ nói ra. Đan Vân Sơ cũng cảm giác tâm địa mình thật cứng rắn, cô sao có thể để những lời nói trái lương tâm mình nói ra ngoài như vậy?
"Phiền chán? Chị tại sao bây giờ mới nói phiền chán? Thân thể chị không nói với em như vậy, chị yêu em phải không?" Nước mắt càng ngày càng nhiều, tư thế ngày càng thấp hơn, giống như hạ cả cái lòng tự tôn của nàng .
"Cho nên tôi nói em là nha phiến, nha phiến không thể lưu cả đời, tôi nghĩ nên từ bỏ mà thôi, tốt lắm, cứ như vậy đi, xem như tôi ngán, em biết tôi không thích dây dưa, chúng ta đều là người lớn cả rồi, dễ hợp dễ tan." Đan Vân Sơ cảm thấy mũi mình có chút chua, nhưng là cô cố nén.
"Chị không thích em ầm ĩ với chị, sau này em liền không ầm ĩ, có được hay không, đừng chia tay, chỉ thích một mình em được không?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói gần như cầu khẩn, từng lời nói ra làm cho tâm Đan Vân Sơ thật đau, Tiểu công chúa kiêu ngạo như vậy, chỉ vì mình mà vứt bỏ, Đan Vân Sơ nuốt khan, Đan Vân Sơ nghĩ muốn đi tới ôm Tiểu công chúa, nói em ấy không cần thay đổi, chỉ cần là chính mình là được, nhưng là Đan Vân Sơ khắc chế.
Đông Phương Thấm Tuyết mắt có chút đỏ, Diệp Tuyền Vũ kiêu ngạo như thế, vậy mà lại trước mặt người thứ ba nói ra những lời cầu khẩn, nhưng Đan Vân Sơ thoạt nhìn bộ dạng vẫn lãnh khốc, lần đầu tiên Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy tâm Đan Vân Sơ thật sự cứng rắn, Đông Phương Thấm Tuyết mình thật sự may mắn khi tình cảm đối với người phụ nữ này không sâu nặng như vậy.
Đan Vân Sơ ôm Đông Phương Thấm Tuyết, từ từ hôn lên môi Thấm Tuyết, giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết đã hiểu, Đan Vân Sơ không phải là không động tâm, nhưng là sợ, sợ dao động, sợ hết thảy củi kiếm ba năm sẽ bị thiêu rụi trong một giờ.
"Đây chính là đáp án, tôi không muốn nói thêm gì nữa, nếu như em không muốn nhìn thấy cảnh này nữa, thì hãy rời khỏi đây đi." Đan Vân Sơ nhìn thẳng vào Diệp Tuyền Vũ, một là Diệp Tuyền Vũ sẽ nhìn thấy sơ hở trong mắt mình hoặc là sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng.
Tâm của Diệp Tuyền Vũ như chết hơn phân nữa khi thấy môi Đan Vân Sơ đặt trên môi Đông Phương Thấm Tuyết, nàng nhìn thẳng vào mắt Đan Vân Sơ, lạnh lùng không cảm xúc, Đan Vân Sơ hoàn toàn thắng, nàng nhận thua.
"Đan Vân Sơ, cho tới bây giờ chỉ có chị đả thương em sâu như thế, nhưng là em ngu ngốc, em hoàn toàn nguyện ý cho chị thêm một cơ hội. Tối nay em chờ chị tại khuôn viên trường X, em sẽ chờ, chờ một đêm, nếu như chị không tới, em sẽ hoàn toàn loại bỏ chị ra khỏi cuộc sống của em." Diệp Tuyền Vũ nhìn khuôn mặt Đan Vân Sơ, nghiêm túc nói, đó chính là nơi bắt đầu, nhưng nàng hoàn toàn không hy vọng đó cũng chính là nơi kết thúc, nhưng vẫn không khống chế được những giọt nước mắt chảy xuống.
"Tôi sẽ không đi." Đan Vân Sơ hướng chiếc xe đang rời đi của Diệp Tuyền Vũ nói, Diệp Tuyền Vũ sợ nghe được câu này, liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng biến mất, Diệp Tuyền Vũ đã đau đến không hề hay biết.
Thời điểm chiếc xe biến mất, Đan Vân Sơ giờ phút này không cầm được nước mắt, những giọt nước mắt ấm áp từ từ rơi xuống mặt chạm vào khuôn mặt của Đông Phương Thấm Tuyết, làm cho Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy mình trách lầm Đan Vân Sơ, thật la lòng nàng không lạnh như biểu hiện.
"Sao phải tự làm khổ như vậy? Tối nay hãy đi tìm cô ấy, hai cùng nhau tìm biện pháp, so với chị rời bỏ cô ấy như vậy tốt hơn, nếu thật sự rời bỏ, thì cô ấy sẽ hận chị cả đời." Đông Phương Thấm Tuyết thở dài nói.
"Sẽ thật sự có biện pháp?" Đan Vân Sơ lầm bẩm tự nói, nhưng nước mắt rơi mỗi lúc càng nhiều, đây là lần đầu tiên sau ba năm Đan Vân Sơ khóc, cảm giác thật đau đớn. Vẻ mặt thống khổ của Diệp Tuyền Vũ khắc sâu trong trí nhớ của Đan Vân Sơ, càng lúc càng sâu, sau đó chính mình cũng đau đớn khó nhịn.
"Cho dù không có biện pháp, thì ít nhất cho cô ấy biết được sự thật có phải không?"
"Cho dù không có biện pháp, thì ít nhất cho cô ấy biết được sự thật có phải không?" Những lời này cứ xuất hiện trong đầu Đan Vân Sơ, ít nhất nên để cho Tiểu công chúa biết, không chừng sẽ có biện pháp, thật sự mọi chuyện nếu diễn ra như vậy, cô không cam lòng, Đan Vân Sơ ở nhà do dự hồi lâu, thời điểm cô quyết định đi tới khuôn viên trường X, thì tiếng chuông cửa vang lên, cô hưng phấn tưởng Tiểu công chúa trở lại, nhưng cô phát hiện là ba ba mình đang đứng ở cửa. Cô thế nào lại quên là Tiểu công chúa có chìa khóa, cuộc sống là như vậy, luôn xuất hiện những việc bất đắc dĩ ngoài ý muốn!
Đan Vân Sơ nhìn ba ba mình với vẻ mặt biểu hiện sự bất lực và thất vọng. Đan Vân Sơ nhìn qua cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra, bất quá mới qua hẹn ước một ngày thôi, Diệp Chấn Thiên đâu cần khẩn cấp như thế, Đan Vân Sơ cảm thấy thật tồi tệ, sống đến gần ba mươi tuổi, chưa bao giờ trải qua việc hỏng bét như vậy.
"Hôm nay ở nhà ba nhận được những thứ này." Đan Kỷ Cương đem mọi thứ đặt trước mặt Đan Vân Sơ.
"Ba . . ." Đan Vân Sơ không biết phải nói gì, thật sự bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
"Ba nghĩ, con hẳn cho ba một lời giải thích." Giọng nói của Đan Kỷ Cương lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
"Thật xin lỗi, con đã dấu diếm hai người rất nhiều chuyện." Đan Vân Sơ giờ phút này cảm thấy có chút nhẹ nhõm, rốt cuộc rồi cũng biết, sau này không cần chịu đựng gánh nặng của quá khứ nữa.
"Ba không dám để cho mẹ con biết, cho nên mới một mình đi tới đây, ba thật không dám tưởng tượng phản ứng của mẹ con sau khi nhìn thấy những thứ này, từ khi dì nhỏ chết, mẹ con đã chịu đả kích rất lớn, sức khỏe từ lúc đó đã không khá lên, ba sợ sau khi bà ấy thấy thứ này, sẽ càng tệ thêm, nên mới gạt bà ấy len lén tới đây." Hắn không muốn một lần nữa Tô Văn Khanh bị đả kích trí mệnh.
"Mẹ vẫn chưa biết?" Cũng đúng, sự việc để ba biết, thì ông nhất định sẽ lựa chọn giấu diếm mẹ, ba yêu con gái của mình, cũng yêu vợ của mình. Đan Vân Sơ đột nhiên cảm giác mình là một tử tù được gia hoãn thi hành án, cái giá phải trả này chính là mất đi người con gái mình yêu.
"Ba muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...