Nữ Nhân Bất Phôi


Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ ở chung tiến vào một giai đoạn mới, Đan Vân Sơ dần bước vào tình yêu cuồng nhiệt, lúc đầu thỉnh thoảng sẽ nhường Diệp Tuyền Vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một ít lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Diệp Tuyền Vũ. Diệp Tuyền Vũ tinh lực tràn đầy, Đan Vân Sơ đầy nhiệt tình, hầu như hai người hàng đêm đều sênh ca, quả thật hoạt sắc sinh hương.
Sáng sớm, từ phòng bếp truyền đến tiếng vang làm cho Đan Vân Sơ thức giấc, Đan Vân Sơ rời giường thấy Diệp Tuyền Vũ bận rộn tại nhà bếp, Đan Vân Sơ tựa vào cửa nhà bếp nhìn bóng dáng Diệp Tuyền Vũ bận rộn, khẽ cười, cô ngốc này, mấy ngày qua đem không ít sách nấu ăn về, xem ra thật muốn học nấu ăn. Hôm qua còn trịnh trọng nói cho Đan Vân Sơ biết từ nay sẽ bắt đầu học nấu ăn, mà còn muốn nấu cho Đan Vân Sơ ăn, Đan Vân Sơ xem thường cười. Hôm nay thấy Tiểu công chúa chiên trứng, tay chân luống cuống, nhếch nhác không chịu nổi, Đan Vân Sơ khắc chế không được nở nụ cười, đứa ngốc!
Bất quá nụ cười của Đan Vân Sơ không duy trì lâu, dầu mỡ bắn vào mu bàn tay làm cho Diệp Tuyền Vũ bị bỏng, Diệp Tuyền Vũ hoảng sợ bật ra tiếng, Đan Vân Sơ vội vàng chạy vào đem gas đóng lại.
"Ngốc muốn chết, chiên cái trứng cũng có thể bị phỏng, đưa tay đây!" Đan Vân Sơ quở trách nói.
Diệp Tuyền Vũ cong miệng lên, người ta bị phỏng, còn quở trách, không biết người ta đau lòng, Diệp Tuyền Vũ khẽ bất mãn trong lòng.
Cũng may dầu chỉ bắn ra ít, nhưng thịt non ở mu bàn tay lập tức đỏ lên, sợ là rất nhanh sẽ nổi bóng, thấy vậy Đan Vân Sơ có chút đau lòng.
Đan Vân Sơ đem tay Diệp Tuyền Vũ ngâm vào nước lạnh, trong nhà không có thuốc trị phỏng, định đi qua nhà Đông Phương Thấm Tuyết mượn một ít.
Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu nhìn Đan Vân Sơ, thấy Đan Vân Sơ khẽ liễm mi có chút lo lắng, trong lòng cảm thấy có chút ngọt, ngược lại bị phỏng nhẹ có vẻ không quan trọng.
"Em chờ ở đây, chị đi qua nhà Thấm Tuyết xin thuốc bôi vào." Đan Vân Sơ đứng dậy muốn đi qua nhà Đông Phương Thấm Tuyết, nhưng bị Diệp Tuyền Vũ kéo lại.
"Không còn đau nữa rồi, chỉ bị nhẹ thôi, chườm đá là được rồi." Diệp Tuyền Vũ nói, làm phiền người khác nhiều không tốt, hơn nữa vết thương không lớn.
Đan Vân Sơ do dự một chút, liền lập tức mở tủ lạnh, cầm một ít đá, nhẹ nhàng đặt lên chỗ bị phỏng, động tác rất dịu dàng.
"Đồ ngốc, chiên cái trứng thôi, cũng có thể bị phỏng, em lập tức bỏ ý nghĩ học nấu ăn trong đầu cho chị." Đan Vân Sơ ra lệnh.
"Không được, té ngã ở đâu, em sẽ từ đó đứng lên." Diệp Tuyền Vũ là người càng gặp khó khăn, càng muốn vượt qua.

"Không cho phép!" Đan Vân Sơ không thương lượng nói, lần này là tay, lần sau ai biết sẽ phỏng chỗ nào.
"Không học cũng được, chị sau này không được phép sang nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn cơm." Diệp Tuyền Vũ nói, nàng không muốn Đan Vân Sơ sang nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn cơm, hơn nữa nàng có thể không học trước mặt Đan Vân Sơ, về nhà học thím Trương, dù sao Đan Vân Sơ cũng không biết, đây gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.
"Hóa ra chính là em không muốn chị sang nhà Thấm Tuyết ăn cơm mới muốn học nấu ăn?" Đan Vân Sơ hỏi, tính chiếm hữu của Tiểu công chúa đúng là phi thường mạnh mẽ, bất quá cô thích Tiểu công chúa như vậy.
Diệp Tuyền Vũ không lên tiếng, không có phủ nhận, hiển nhiên là thừa nhận.
"Tiểu công chúa là một bình dấm lớn, quá chua nga!" Đan Vân Sơ cười trêu nói.
"Chị còn cười nữa, cười lần nữa, có tin em cắn chị hay không!" Diệp Tuyền Vũ xấu hổ quát, Đan Vân Sơ đắc ý thật làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta muốn cắn.
"Tiểu công chúa thẹn quá hóa giận, ha ha..." Đan Vân Sơ cười rất vui vẻ.
"Chị rốt cuộc có đồng ý không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi tới, sau này Đan Vân Sơ đồng ý không qua nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn cơm, mới quan trọng.
"Tiểu công chúa nói thế nào, sẽ làm thế ấy!" Đan Vân Sơ vẻ mặt ủy khuất trả lời, này là hy sinh lớn, Thấm Tuyết chính là đầu bếp năm sao quốc tế a.
"Thật không?" Diệp Tuyền Vũ vui vẻ hỏi, Đông Phương Thấm Tuyết vẫn luôn là đại họa.
"Tiểu công chúa làm cho chị hy sinh lớn như vậy, bồi thường cho chị như thế nào đây?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Chị muốn bồi thường như thế nào đây?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, chỉ cần Đan Vân Sơ muốn, mình cái gì cũng có thể cho.
"Như vậy đi, Tiểu công chúa..." Đan Vân Sơ môi dán lên tai Diệp Tuyền Vũ, nói mấy câu nói, làm cho Diệp Tuyền Vũ lập tức đỏ mặt.

"Đan Vân Sơ, chị hư hỏng!" Diệp Tuyền Vũ đỏ mặt khẽ mắng, Đan Vân Sơ thật là càng ngày càng tệ.
"Còn không phải là học từ Tiểu công chúa sao." Đan Vân Sơ vô tội nói.
"Chị nói bậy!" Mình nào có làm chị ấy hư chứ, Đan Vân Sơ nói hưu nói vượn.
"Tay còn đau phải không?" Đan Vân Sơ lập tức nhìn tay Diệp Tuyền Vũ, giọng nói ôn nhu hỏi.
"Ừ." Diệp Tuyền Vũ gật đầu, Đan Vân Sơ lúc này dịu dàng, quả thật Đan Vân Sơ chính là loại người không dễ dàng đối tốt với người khác, nhưng lúc thật sự đối tốt với ai đó, thì sẽ rất tốt.
Đan Vân Sơ môi đặt lên mu bàn tay Diệp Tuyền Vũ, nhẹ nhàng hôn chỗ bị phỏng.
"Hiện tại còn đau không?" Đan Vân Sơ lại hỏi.
Diệp Tuyền Vũ mặt ửng đỏ, nào có thần kỳ như vậy, hôn một chút liền không đau, hơn hết trong lòng rất ấm áp, dường như thật chẳng còn đau.
"Còn đau." Diệp Tuyền Vũ hy vọng Đan Vân Sơ có thể luôn dịu dàng như vậy. Đan Vân Sơ, mình thật sự rất yêu Đan Vân Sơ!
Đan Vân Sơ lại hôn một cái, "Còn đau không?" Đan Vân Sơ lại hỏi.
Diệp Tuyền Vũ tiếp tục gật đầu.
"Nếu còn đau, chị đi sang nhà hàng xóm mượn thuốc." Đan Vân Sơ không tin nước miếng của mình có công hiệu lớn như vậy, để chắc chắn nên bôi thuốc thì tốt hơn, Đan Vân Sơ muốn đứng lên, nhưng bị Diệp Tuyền Vũ kéo lại.

"Không đau." Diệp Tuyền Vũ chính là phụ nữ siêu cấp hẹp hòi, nàng chính là không thích Đan Vân Sơ đi gặp Đông Phương Thấm Tuyết.
"Thật không đau?" Đan Vân Sơ nghi ngờ hỏi.
"Không đau, Đan Vân Sơ, ôm em một cái." Diệp Tuyền Vũ làm nũng ôm lấy eo Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ cưng chiều ôm lại eo Diệp Tuyền Vũ: "Lần sau không cho phép em nấu ăn và vân vân, phỏng lên mặt, cho khóc chết."
"Đan Vân Sơ miệng quạ đen, nếu như mặt bị phỏng, chị có còn muốn em hay không?" Là phụ nữ, ai không muốn biết liệu tình nhân của mình có coi trọng dung mạo hay không, Diệp Tuyền Vũ cũng không ngoại lệ muốn biết, nếu mình xấu xí, Đan Vân Sơ có còn muốn mình không.
"Biến dạng không muốn!" Đan Vân Sơ suy nghĩ một chút, trả lời.
"Đan Vân Sơ, dám ghét bỏ em chị nhất định phải chết!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói, lần này Diệp Tuyền Vũ may mắn thật không phỏng trên mặt, tàn phá nhan sắc thì xong rồi, thật ra thì Diệp Tuyền Vũ không nắm chắc mười phần không biết lúc đó Đan Vân Sơ có còn muốn mình không.
"Bị phỏng ở trên mặt, là xong rồi, dung nhan bị hủy là vô cùng thê thảm, chị thật không biết khi đó mình có cảm giác gì đây?" Đan Vân Sơ ăn ngay nói thật, cô không phải là theo đuổi người hoàn mỹ, nhưng giống như TV dung nhan bị hủy vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, cô thật không dám bảo đảm.
Đan Vân Sơ không phải là loại người nói dối lương tâm của mình để dụ dỗ người khác, nhưng đáp án này rất chân thật.
"Đan Vân Sơ."
"Sao?"
"Không có gì, chỉ thích gọi chị." Diệp Tuyền Vũ vẫn gọi, hiện tại Diệp Tuyền Vũ chỉ cần gọi Đan Vân Sơ đã cảm thấy ngọt ngào.
"Tiểu công chúa, nếu không đau, chị thật đói, chúng ta đi ra ngoài mua bữa sáng ăn có được không?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Đan Vân Sơ, chị là người không hiểu phong tình." Đang ấm áp như vậy, ăn sáng cái gì, thật đáng ghét, bất quá nếu vừa rồi không bị phỏng, Đan Vân Sơ ăn bữa sáng mình làm, hẳn là sẽ ấm áp hơn.
"Coi như sáng sớm đi tản bộ nha, không phải em hy vọng chị có thể vận động nhiều một chút sao." Đan Vân Sơ cảm thấy lãng mạn không thể có cơm ăn, thỉnh thoảng lãng mạn còn được, lãng mạn quá rất giả tạo.

"Chẳng lẽ buổi tối vận động còn chưa đủ?" Diệp Tuyền Vũ cười đến có chút hư, Đan Vân Sơ ở trên giường cơ bản là không có ưu thế, mặc dù nửa trận đầu có thể uy phong, nhưng đa số đều ở trong tình trạng bị ăn hiếp, đột nhiên cảm thấy thể lực Đan Vân Sơ không tốt cũng không tệ.
"Ban ngày, không nên thảo luận những chuyện này." Đan Vân Sơ mặt khẽ hồng.
"Bộ dạng chị cầu xin tha thứ thật mê người..." Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ đỏ mặt, không phải vừa rồi còn trêu chọc mình sao, giờ thì bị trêu chọc lại.
"Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ bất mãn đề cao âm lượng, Đan Vân Sơ cảm thấy Tiểu công chúa chính là chỉ cần cho một chút ánh mặt trời sẽ liền sáng lạn, con cọp không phát uy còn tưởng tôi là mèo bệnh sao. Tiểu công chúa trên giường tốt ở chỗ nào, thật là chó chê mèo nhiều lông mà, hơn nữa người yếu thế tuyệt đối là Tiểu công chúa: "Chị nhớ người nào đó nằm ở trong lòng chị, kêu lên làm cho người ta xương cốt cũng đều mềm nhũn, gắt gao quấn quýt thân thể của chị, muốn chị nhanh lên một chút là ai vậy..." Đan Vân Sơ không chút yếu thế nói.
"Đan Vân Sơ, chưa từng thấy mắt chị để ý như vậy, được rồi, chúng ta huề nhau, không phải chị muốn đi ra ngoài ăn điểm tâm sao? Thay quần áo đi thôi!" Diệp Tuyền Vũ đỏ mặt lên, nghĩ muốn trêu chọc Đan Vân Sơ thật không dễ dàng.
----------------------------

Chú thích

(1) Sênh ca: thanh âm phát ra trong lúc hoan ái, cụ thể như "ư" "ưm" "a"... @@

(2) Hoạt sắc sinh hương: hoạt động đẹp sinh ra hương thơm. (Hai bạn trẻ quấn lấy nhau đúng là đẹp a @@).




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui