Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh


Tuy rằng Phó Vịnh Hạm đã sớm biết đến cái thứ gọi là "xe hơi" từ trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng hiện lại là lần đầu tiên được tiếp xúc, nhất thời tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, quan sát một lượt trên dưới trong xe, khiến cho tài xế không nhịn được quay lại nhìn như thấy được một con nhóc nhà quê lên tỉnh vậy.

Còn Hà Ngọc thì lại thấy chua xót trong lòng.

Đều là tại bà đã khiến con gái ủy khuất mới để con gái đã học năm nhất đại học lại còn tỏ ra tò mò với xe taxi như vậy.

Tốt xấu gì Phó Vịnh Hạm cũng là người được rèn luyện từ trong hoàng cung ra, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt khác thường của tài xế và Hà Ngọc.

Cô không dấu vết thu lại ánh mắt tò mò của mình, trưng ra vẻ mặt bình thường mới khiến hai người kia không còn để ý nữa.

Đã vài ngày không tới trường học, cũng không biết trường học bây giờ là tình hình ra sao, trong lòng ít nhiều có lo lắng nên Hà Ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa Phó Vịnh Hạm về phòng trọ đã thuê.

Hà Ngọc vẫn luôn lo lắng Phó Vịnh Hạm sẽ ghét bỏ hoàn cảnh căn phòng trọ không tốt, lúc trước Phó Vịnh Hạm đã đến đây vài lần nhưng đều không ở lại lâu, nhìn biểu tình ghét bỏ trên mặt cô là có thể đoán được.

Lại không nghĩ được lần này Phó Vịnh Hạm không xét nét gì căn phòng trọ, chỉ thoáng nhìn bốn phía rồi đi đến ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng.

Thiết kế căn phòng trọ này cực kỳ đơn giản, không gian tổng cộng cũng chỉ có mười mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn, một cái bàn bốn cạnh nhỏ, một cái ghế đẩu, còn có một hộp gỗ sơn mài cùng với một đống túi ni lông không biết đựng gì.


Chiếc giường đơn tản ra hương vị cổ xưa, trên chiếc bàn bốn cạnh có hộp cơm và mấy cốc nước còn ấm.

Trên mặt đất ẩm ướt, nơi này không có ánh mặt trời chiếu vào, Hà Ngọc vừa vào cửa liền bật cái đèn duy nhất lên nhưng cũng không khiến không gian sáng sủa hơn được bao nhiêu, nơi nơi đều toát lên sự nghèo túng.

Thân là đại tổng quản Ngự Thiện Phòng, Phó Vịnh Hạm đã từng ở trong hoàng cung, cũng từng ở nhà tranh cỏ.

Thậm chí năm đó cô còn từng ở bãi tha ma một lần, không có gì là không thể thích ứng.

So ra căn phòng trọ này tuy không tốt nhưng cũng không đến nỗi không ở được.

Chỉ là nếu ở nơi này lâu cũng sẽ không tốt cho sức khỏe.

Hiện tại khối thân thể này của Phó Vịnh Hạm là bệnh nặng mới khỏi, thân thể Hà Ngọc cũng không phải là khỏe, hai người khẳng định không thể ở lại nơi như thế này.

Nhưng muốn đổi nơi ở, không thể không có tiền.

Hà Ngọc sửa sang lại cái giường đơn một chút, nói với Phó Vịnh Hạm: " Hạm Hạm, thân thể con còn yếu, có muốn lên giường ngủ một lát không?"
Mấy ngày nay đều nằm viện đến xương cũng sắp mục luôn rồi, đương nhiên Phó Vịnh Hạm không muốn nằm tiếp.

Cô lắc đầu nói: "Mẹ để xe bán bánh bao ở đâu thế?"
Căn phòng nhỏ như thế tất nhiên là không thể để xe đẩy bán bánh bao ở đây.

Hà Ngọc cười nói: "Mẹ để xe đẩy ở sân của chủ thuê nhà.

Cái xe đẩy kia to quá không đẩy được xuống dưới này.

Mẹ đã bàn với chủ thuê nhà là để nhờ trong sân nhà ông ấy, mỗi tháng trả 50 đồng coi như là phí trông giữ.

Vừa tiện cho mẹ cũng lợi cho ông ấy, ông ấy còn rất vui mừng đấy!"
Quầy bánh bao kia là vốn là dùng xe ba bánh cải tiến, có đủ cả nồi niêu và bếp nấu, Hà Ngọc làm bánh bao đều thực hiện trên thùng xe, thực sự rất tiện lợi.

Chiếc xe này có thể đẩy đi, cũng có thể sử dụng nên cô cũng không biết gọi là xe gì.


Về phần nguyên liệu là bột mì và nhân bánh bao đều được cất trong tầng hầm, không thể để trong sân viện giống như xe đẩy.

Phó Vịnh Hạm đã được nếm thử bánh bao mà Hà Ngọc đem đến bệnh viện, mùi vị kia thực sự còn không bằng canh gà, có thể bán được nhiều mới là lạ!
Nếu chỉ dựa vào bánh bao Hà Ngọc làm để đổi đời là không thể rồi.

Bàn về trù nghệ thì Phó Vịnh Hạm tự nhiên sẽ không nhường ai.

Muốn cải thiện cuộc sống của mình xem ra chỉ có thể tự dựa vào bản thân cô rồi.

"Không phải mẹ muốn bán bánh bao tiếp sao?" Suy nghĩ một vòng, Phó Vịnh Hạm đề nghị: "Không bằng hôm nay mẹ đến chợ đầu mối phía bắc tìm hiểu tình huống đi, con ở nhà giúp mẹ làm bánh bao, ngày mai chúng ta bầy quầy nhé?"
Hà Ngọc nghe xong sửng sốt rồi bật cười: "Con mà cũng biết làm bánh bao à? Đừng đùa với mẹ! Lúc trước con đến quầy hỗ trợ, cũng chỉ là giúp gói đồ thu tiền mà thôi, sao bây giờ lại biết làm bánh bao rồi? Hơn nữa, việc làm bánh bao này cũng không thể học được trong nhất thời, vẫn là để mẹ làm thôi."
Phó Vịnh Hạm kiên nhẫn giải thích: "Mẹ đừng coi thường con chứ.

Lúc trước con có làm công ở căng tin trường, cũng học được chút từ đầu bếp ở đó.

Chuyện nhỏ như làm bánh bao này không làm khó được con đâu.

Nếu không tin, lát chờ con hấp xong bánh bao sẽ để mẹ nếm thử?"
Hà Ngọc không để bụng, chỉ cho là con gái muốn mình vui vẻ mới nói vậy, nhưng mà đúng là bà cũng phải đến chợ đầu mối tìm nơi mở quầy hàng, không thể trì hoãn thêm nữa.

"Được rồi, nếu con rảnh không có chuyện gì làm thì có thể lấy bột mì trong phòng dùng, cũng chỉ có thể làm màn thầu thôi đấy, để hai mẹ con mình ăn cũng được, nhưng không được nghịch nguyên liệu khác đâu đấy!" Trong lòng Hà Ngọc vẫn lo lắng chuyện tìm chỗ bán hàng nên vội vàng nói với con gái vài câu liền mang theo túi ra ngoài hỏi thăm tình hình.


Chờ Hà Ngọc đi rồi, Phó Hạm Vịnh tìm được cái túi ni lông có đựng bột mì trong góc phòng cùng với mấy lọ gia vị.

Tuy đã tiếp nhận hoàn toàn ký ức của nguyên chủ nhưng Phó Vịnh Hạm vẫn chưa quá quen thuộc chữ giản thể, phải mất một hồi lâu mới nhận biết được chữ trên mặt lọ.

Còn có vài lọ là được Hà Ngọc đựng trong mấy cái lọ dùng lại nên không có chữ, cũng không phân biệt được là gia vị gì.

Nhưng nếu là gia vị thì tất nhiên cô có thể nhận biết thông qua mùi và hương vị.

Phó Vịnh Hạm còn chưa mở nắp hộp ra đã có thể đoán được loại gia vị thông qua mùi hương tản trong không khí.

Cô không khỏi thở dài.

Xã hội hiện tại không để ý chất lượng đồ nhập khẩu như thế này sao? Loại gia vị kém chất lượng như thế này mà cũng đem ra bán được sao?
Nhưng nghĩ đến quầy bánh bao đơn sơ của Hà Ngọc, lại nhớ đến mấy quán ăn ven đường ở thời Đại Ung cũng không khác nhau là mấy, đều không có khả năng dùng nguyên liệu cao cấp, có thể làm ra thành phẩm như vậy đã là tốt lắm rồi.

Nếu thật dùng nguyên liệu tốt hơn thì bánh bao cũng không thể bán được với giá cao, đến lúc đó người lỗ vốn chính là bản thân!
Phó Vịnh Hạm tìm kiếm một hồi cũng tìm đủ nguyên liệu làm màn thầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui